Chương 2180
“Đúng vậy, lúc bắt đầu tớ cũng thắc mắc sao anh ta lại đột nhiên đến đây, nhưng mà nghe thấy anh ta đến đây là để hỗ trợ, trong lòng yên tâm hơn nhiều. Hơn nữa, anh ta đến đây cũng rất tốt, đúng lúc tớ cũng có một vài chuyện muốn hỏi anh ta.”
Nói đến đây, Tống Vy híp mắt, đôi môi đỏ mấp máy.
Cô muốn biết tại sao anh ta lại bắt cóc Hải Dương, còn muốn đốt cháy công xưởng công ty cô, để bọn họ phải tổn thất nhiều như thế.
Cô nên tìm anh để hỏi những chuyện này cho rõ ràng ngay từ đầu, nhưng mà anh vẫn luôn ở bên chỗ Giang Hạ, cô không tiện quấy rầy.
Hơn nữa, có đôi khi cô cũng không liên lạc được cho anh.
Cho nên cứ tiếp tục kéo dài, kéo đến bây giờ vẫn còn chưa hỏi anh cho rõ.
Bây giờ anh đến đây, đúng lúc cô cũng có cơ hội.
“Chuyện gì vậy?” Trần Châu Ánh tò mò hỏi.
Dù sao thì cô vào Tống Vy trở thành bạn bè với nhau là chuyện sau này, cô chưa từng gặp Kiều Phàm lần nào.
Cho nên đối với ân oán giữa Kiều Phàm, Tống Vy và Giang Hạ, cô cũng chỉ biết đôi phần.
Biết nhiều nhất chính là ân oán giữa Kiều Phàm và Giang Hạ, dù sao cũng thường xuyên nghe Vy Vy nhắc tới.
Cho nên đối với Kiều Phàm, trên cơ bản cô đều biết thông qua lời kể của người khác, trong lòng không có ấn tượng tốt gì.
Hơn nữa nhìn nét mặt hiện tại của Vy Vy, có lẽ chuyện mà cô muốn hỏi cũng không phải là chuyện tốt.
Tống Vy nghe thấy câu hỏi của Trần Châu Ánh, sau khi im lặng vài giây, lúc này mới trả lời: “Là một vài chuyện mà cho đến bây giờ tớ vẫn còn chưa hiểu rõ.”
Sau đó, cô kể mọi chuyện một cách ngắn gọn.
Mặc dù cô nói rất hời hợt, đơn giản giống như là đang nói thời tiết rất tốt, nhưng lọt vào trong tai Trần Châu Ánh thì vẫn khiến Trần Châu Ánh kinh ngạc đến nỗi không thể bình tĩnh lại được.
“Trời đất, anh ta lại có thể làm loại chuyện này với Hải Dương?” Trần Châu Ánh kinh ngạc đứng phắt dậy từ trên ghế salon, cái máy tính bảng trong tay thoát khỏi khống chế mà rơi xuống ghế.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, tớ vẫn luôn cho rằng người bắt cóc Hải Dương, hại Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông là Tống Huyền, Lâm Giai Nhi hoặc là Tống Huy Khanh làm ra, nhưng có làm như thế nào tớ cũng không ngờ tới chính là Kiều Phàm, người vẫn luôn đối xử tốt với Hải Dương đã gây ra. Đến bây giờ, tớ cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao. Lúc Hải Dương không biết Hạo Tuấn là ba ruột của thằng bé, nó vẫn luôn xem Phàm là ba của mình mà đối xử, nhưng Phàm lại làm tổn thương Hải Dương, làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của Hải Dương, điều này khiến lòng tớ rất khó chịu, nhưng mà tớ lại không có cách nào oán hận Phàm.”
“Tại sao?” Trần Châu Ánh khó hiểu.
Nếu như là cô, có người nào đó dám làm tổn thương con mình, cô mới không thèm quan tâm người kia có phải là bạn mình hay không, trực tiếp cắt đứt quan hệ với người ta, cả đời không gặp nhau nữa.
Cho nên cô có hơi khó hiểu không biết tại sao Tống Vy vẫn còn liên lạc với Kiều Phàm.
“Bởi vì Phàm chính là ân nhân cứu mạng ba mẹ con bọn tớ.” Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Sáu năm trước, lúc tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi ở nước ngoài, sức khỏe không tốt cho lắm, thậm chí còn bởi vì suy nghĩ quá nhiều mà thiếu chút nữa không thể giữ nổi hai đứa bé, nếu như không phải có Phàm thì e là bây giờ không có sự xuất hiện của ba mẹ con bọn tớ. Ngoại trừ cái đó ra, lúc trước mẹ tớ bị bệnh cũng là do Phàm đã sắp xếp người cứu mẹ, có thể nói là một nhà bốn người bọn tớ đều là do Phàm cứu được. Cậu nói xem, làm sao tớ có thể hận anh ta đây?”