“Nhận rồi, cô ta tên Trần Nhã Nhã, là cô chủ của nhà họ Trần.
” Tống Vy ngồi xuống, bóp cái vai có hơi nhức mỏi, trả lời.
Kiều Phàm nghe thấy lời của cô, kính phản quang, đáy mắt vụt qua một tia quả nhiên.
Anh ta nói người phụ nữ đó tại sao không có một chút động tĩnh thì bị bắt rồi, thì ra người bị bắt, căn bản chính là con cừu thế tội.
Có điều, cô ta tại sao muốn vào lúc này, đẩy ra cừu thế tội chứ?
“Sao lại là cô ta?” Giang Hạ trợn to mắt vì kinh ngạc.
Tống Vy nhíu mày: “Cậu biết Trần Nhã Nhã?”
Giang Hạ đè xuống chấn động trong lòng rồi gật đầu: “Biết, cô ta là bạn cấp ba của tớ, rất xinh, tính tình cũng dịu dàng, dịu dàng đến mức có hơi nhu nhược, người như cô vậy mà sẽ ra tay giết người, thật sự khiến tớ khó thể tin được.
”
“Chuyện này có gì khó tin đâu chứ, lòng đố kỵ của phụ nữ là rất đáng sợ, bọn họ vì có được thứ mình muốn, cái gì cũng làm ra được, đương nhiên, đàn ông cũng như vậy.
” Kiều Phàm mỉm cười, tiếp một câu rất thản nhiên.
Giang Hạ thở dài cảm khái: “Có điều tớ thật không ngờ, cô ta vậy mà lại yêu Sếp Đường, cô ta trước đây rõ ràng yêu bạn cùng bàn của cô ta, còn nói cả đời này chỉ muốn gả cho người bạn cùng bàn đó, kết quả đều là lời rắm chó.
”
Tống Vy đi đến trước sô pha, đắp chăn cho Tống Hải Dương đã ngủ: “Yêu người khác là rất bình thường, trên thế giới này, người một đời chỉ yêu một người, chỉ tồn tại số ít thôi.
”
“Nói cũng phải, không có ai có thể bảo đảm, người đó sẽ luôn ở tại chỗ đợi bạn cả.
” Khi Giang Hạ nói, cùng lúc dư quang nhìn sang Kiều Phàm ở trên giường bệnh.
Động tác lật sách của Kiều Phàm hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, lật sang trang tiếp theo đọc tiếp.
Giang Hạ thấy anh ta rõ ràng nghe thấy ám thị của mình, lại cố ý làm như không nghe thấy thì chua xót cụp mắt lại.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hơi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, chuyển chủ đề: “Đúng rồi Vy, chuyện kho của chúng ta, Trần Nhã Nhã thừa nhận rồi sao?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải là cô ta làm, bao gồm cả tai nạn xe của Hải Dương, cũng không phải.
”
“Cái gì?” Giang Hạ đẩy âm lượng lên cao: “Vậy là ai?”
“Không biết, từ từ điều tra.
” Tống Vy cười khổ day day huyệt thái dương.
Tay cầm sách của Kiều Phàm siết lại, không có nói gì.
Lúc này, điện thoại của Tống Vy đổ chuông, cô lấy ra xem, nhìn thấy tên tiếng anh nhấp nháy trên màn hình thì thốt lên kinh ngạc: “Là sư phụ của tớ.
”
“Đại sư Mercedes?” Giang Hạ hỏi với đôi mắt sáng rực.
Kiều Phàm cũng nhìn điện thoại của cô.
Tống Vy gật đầu với hai người, sau đó nhanh chóng nghe máy, để điện thoại bên tai: “Sư phụ.
”
“Vy, chuyện con nói trong tin nhắn nửa tiếng trước, thầy đã nói với sư phụ rồi, sư phụ rất tức giận, đã quay video, sư phụ gửi vào mail của con rồi.
” Trong điện thoại, giọng nói của Mercedes có hơi già nua, lại không mất sự từ ái truyền đến.
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi, cảm ơn sư phụ.
”
“Chuyện gì thế?” Giang Hạ và Kiều Phàm tò mò hỏi.
Tống Vy há miệng, trả lời bọn họ bằng hai từ: “Tống Huyền!”
Hai người lập tức hiểu rồi.
“Nên vậy, con đả kích người sao chép, bảo vệ quyền lợi của sư nãi, đây là chuyện tốt, chúng ta tự nhiên sẽ ủng hộ con, thoải mái đi làm đi, bên tổng hiệp hội, sư phụ sẽ chào hỏi.
” Mercedes ha ha cười nói.
Tống Vy ừm một tiếng, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, có hơi ái ngại mà cắn môi dưới, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: “Sư phụ, dự án thời trang Dục Hỏa Trùng Sinh của tập đoàn Đường Thị vào khoảng thời gian trước, sự phụ đã xem chưa?”.