Khán giả bên dưới khán đài gật đầu.
Tống Vy nhìn sang Tống Huyền rồi nói tiếp: “Điều tôi muốn nói lần này, cũng là chuyện liên quan tới Tống Huyền.”
Tống Huyền giật thót tim, cảm giác hoảng sợ cực lớn ập đến, khiến cô ta như ngồi trên đống lửa, bàn tay chống hai bên tay vịn xe lăn cũng trở nên trắng bệch.
“Cái gì mà chuyện liên quan tới tôi? Tống Vy, cô còn muốn làm gì nữa? Ban nãy cô đã hủy hoại tôi rồi, giờ cô còn muốn hủy hoại tôi thêm một lần nữa sao?” Cô ta quát lên, khóe mắt như muốn nứt ra.
Nụ cười của Tống Vy không thay đổi: “Cô nói đúng rồi đấy, nhưng không phải tôi hủy hoại cô, mà là cô đã hủy hoại chính bản thân mình.
Những điều tôi sắp nói ra đây, đã được tôi quyết định xong trước khi cuộc thi diễn ra rồi.
Đó là Tống Huyền không chỉ sao chép tác phẩm vừa rồi của tôi, mà còn sao chép một số lượng lớn các bản thiết kế, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn!”
Cô vừa dứt lời, trên màn hình lớn đã xuất hiện hàng loạt bức ảnh so sánh các bản thiết kế.
.
Đam Mỹ Sắc
Bên trái có chữ ký của Tống Huyền, còn bên phải lại là chữ ký của các nhà thiết kế khác.
Ngoại trừ chữ ký khác nhau ra, những bản thiết kế này gần như giống nhau y như đúc về nội dung, chỉ có vài điểm khác biệt ở màu sắc cùng một số thay đổi hoa văn bên viền thôi, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều.
Cộng tổng lại, ít nhất cũng phải đến mấy chục bản thiết kế, khiến người xem hoa hết cả mắt.
Nhìn những bản thiết kế này, Tống Huyền như phát điên lên, mặc kệ đôi chân đã gãy, cô ta kích động đứng lên, quát tháo dữ tợn: “Không được nhìn! Các người không được phép nhìn! Nhắm hết mắt lại! Nhắm lại!”
Nhưng không một ai nghe lời cô ta.
“Ơ, mấy bản thiết kế này không phải từ những vòng thi trước sao? Không ngờ cũng là sao chép, hơn nữa một trong số đó còn là tác phẩm của đại sư Daphne nữa.”
“Tôi cũng nhìn ra rồi, còn có mấy chục bản nữa, là tác phẩm cô ta tham gia giải Kim Vũ.
Hóa ra cũng là sao chép, sao chép của cô Mina, nhà thiết kế người nước ngoài mới ra mắt.”
“Còn nữa còn nữa, mấy bộ sưu tập kia tôi cũng thấy rất quen mắt, hình như là tác phẩm cô ta tham gia các cuộc thi khác vài năm trước.
Hóa ra từ khi bắt đầu ra mắt, cô ta vẫn luôn sao chép à.
Vậy xem ra, bản thân cô ta cũng không có được bao nhiêu tác phẩm nhỉ!”
Nghe lời bàn tán của mọi người, toàn thân Tống Huyền run rẩy kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tống Vy đầy hận thù, hận không thể xé Tống Vy thành từng mảnh.
Sao người phụ nữ này dám, sao cô ta dám!
Dường như hiểu được trong lòng Tống Huyền đang nghĩ gì, Tống Vy đối diện với cô ta không chút sợ hãi, thậm chí còn cười với cô ta: “Mọi người nói đúng, tác giả thực sự của những bản thiết kế này đều là các nhà thiết kế được ghi chú bên trên.
Mà những chứng cứ này là tôi và bạn của tôi mất rất nhiều công sức mới thu thập được.”
Đặc biệt là sư nãi, sau khi biết được Tống Huyền sao chép thiết kế của bà, sư nãi đã lật tìm rất lâu mới tìm ra được bản thiết kế gốc, quay video gửi tới.
Nghe thấy Tống Vy nhắc tới bạn, Đường Hạo Tuấn biết ngay người cô nói là anh.
Dù sao thì đa số những chứng cứ này đều do anh thu thập.
Cô nhắc tới anh, cũng chỉ vì không muốn một mình chiếm lấy công lao của anh.
Đúng là một cô gái ngốc, cho dù cô có nói là tự mình thu thập, anh cũng không cảm thấy sao cả.
Đường Hạo Tuấn khẽ cười lắc đầu..