Giang Hạ đau khổ nhắm chặt hai mắt, nước mắt cứ thế rơi lã chã: “Kiều Phàm, rốt cuộc tôi phải nói với anh bao nhiêu lần thì anh mới chịu tin tôi đây? Cái chết của bác trai bác gái không liên quan tới ba mẹ tôi, tôi cũng không phải là người báo tin.
Tôi thực sự không biết đám người đó tại sao lại biết rõ tung tích của ba mẹ anh nữa.
Ba mẹ tôi không phải kẻ đồng mưu, họ ở đó là vì muốn cứu ba mẹ anh!”
“Đủ rồi!” Kiều Phàm hung dữ cắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe cô ngụy biện.
Cô cũng không xứng nhắc đến ba mẹ tôi!”
Giang Hạ bị ánh mắt dữ tợn của anh ta dọa cho khiếp sợ, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, nhất thời không nói được lời nào.
Sau khi Tống Vy đi vứt hoa và đống thủy tinh vỡ về, trông thấy cảnh Kiều Phàm đang nhìn Giang Hạ đầy thù hằn, cô không khỏi sững sờ, vội lên tiếng hỏi: “Hai người sao thế, cãi nhau đấy à?”
Nghe thấy giọng Tống Vy, Kiều Phàm lập tức thu lại tất cả oán hận, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa từ tốn thường ngày.
Giang Hạ cũng vậy, cô ta cúi đầu lau sạch nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có đâu, tranh chấp nhỏ với Kiều Phàm thôi ấy mà.”
“Có thật không?” Tống Vy nhìn sang Kiều Phàm.
Nhìn dáng vẻ hai người họ lúc nãy không chỉ đơn giản là tranh chấp nhỏ chút nào.
Nhất là ánh mắt nhìn Giang Hạ đầy thù hận khi nãy của Kiều Phàm, Tống Vy trông thấy cũng phải kinh hồn bạt vía.
“Đương nhiên rồi.” Khóe mắt Kiều Phàm thoáng liếc nhìn Giang Hạ, mỉm cười nói, như thể quả thực là như vậy.
Tống Vy nhìn ra được hai người họ đang nói dối, nhưng cô cũng không truy hỏi nữa.
Dù sao mối quan hệ giữa hai người này thực sự quá phức tạp.
“Được thôi, nếu hai người đã nói vậy thì tôi cũng không hỏi nữa.
Tôi vào trong bếp trước đây.” Tống Vy chỉ chỉ về phía phòng bếp.
“Ừ.” Giang Hạ đáp.
Kiều Phàm cũng gật đầu theo.
Sau bữa ăn, hai người họ trở về bệnh viện.
Tống Vy cũng quay về phòng làm việc, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế.
Sau khi cô hoàn thiện xong xuôi, cũng là giờ tan học ở trường mẫu giáo.
Tống Vy đang định cải trang tới trường mẫu giáo đón Dĩnh Nhi thì điện thoại trong túi cô bỗng vang lên.
Cô vừa lục tìm quần áo trong tủ vừa rút di động ra rồi nhìn lướt qua.
Vừa thấy tên hiển thị là Đường Hạo Tuấn, cô không do dự, lập tức bắt máy: “Tổng giám đốc Đường.”
“Tôi gọi tới là muốn nói với em, lát nữa tôi sẽ đón Dĩnh Nhi về.” Đường Hạo Tuấn ngồi trong xe, một tay gõ nhịp trên đầu gối, một tay cầm di động, dịu dàng nói qua điện thoại.
Tống Vy nghe được tiếng còi nxe truyền tới từ bên kia, động tác lục tìm quần áo cũng dừng lại: “Tổng giám đốc Đường, anh đang trên đường tới trường mẫu giáo rồi sao?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm.
Tống Vy đóng cửa tủ lại: “Vậy được, cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn cong môi đáp, sau đó cúp máy.
Đúng lúc này Trình Hiệp đã dừng xe lại, quay đầu nhắc nhở: “Tổng giám đốc, đến nơi rồi ạ.”
“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn cất điện thoại vào lại trong túi, mở cửa xuống xe, đi về phía trường mẫu giáo.
Vì đã quá quen thuộc nên anh nhanh chóng tìm ra lớp học của Tống Dĩnh Nhi.
Nhưng còn chưa bước vào, anh đã nghe thấy tiếng khóc của cô bé từ ngoài cửa: “Các cậu nói bậy, tôi có ba!”
Động tác đẩy cửa của Đường Hạo Tuấn đột nhiên khựng lại, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Trình Hiệp vừa theo kịp, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đường Hạo Tuấn đang đứng bất động trước cửa, anh ta bèn tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, không phải tới đón Dĩnh Nhi sao, sao không vào trong ạ?”.