Mấy chữ này, quả thực khiến người ta tưởng tượng xa vời, ánh mắt mấy người nhìn Đường Hạo Tuấn càng trở nên kỳ lạ.
Ngay cả Tống Vy cũng kinh ngạc.
Không ngờ anh lại như vậy, nói ra chuyện Tống Huyền cắm sừng anh, anh không sợ bị người ta chỉ trỏ sao?
Đường Hạo Tuấn không biết Tống Vy đang lo lắng cho anh, dù có biết, anh cũng sẽ không để ý.
Dù sao thì người mất mặt cũng là Tống Huyền, không phải anh.
Dù người ngoài có nói gì thì cũng không dám nói trước mặt anh.
“Được rồi, buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây, cứ như vậy đi!” Nói dứt lời, Đường Hạo Tuấn buông micro xuống, đút tay vào túi quần, rời khỏi hội trường.
Trình Hiệp không đi theo mà ở lại đây, sắp xếp cho mọi người rời đi.
Những người xem livestream đều ngây ra, đây là lần đầu tiên họ thấy một buổi họp báo ngắn gọn như vậy.
Tống Vy cũng bị buổi họp báo ngắn gọn này làm cho kinh ngạc, có điều cô đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Mạnh mẽ vang dội như vậy, đúng là hợp với phong cách của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy lắc đầu cười, sau đó tắt màn hình lớn phía sau đi, cũng sắp xếp cho các phóng viên khác rời đi.
Rất nhanh, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người là cô và Giang Hạ.
Giang Hạ ngẩng mặt lên khỏi máy tính: “Vy Vy, tốt quá rồi, mấy bình luận mắng chửi cậu trên mạng hầu như đều đã bị xóa sạch rồi.”
“Bình thường thôi, sau khi tớ thanh minh, có mấy người dùng áy náy trong lòng sẽ chủ động xóa đi, nhưng một vài người khác không muốn xóa, nghe nói tớ chuẩn bị khởi kiện, đương nhiên cũng sẽ xóa đi thôi.
Chắc chắn không lâu nữa, những bình luận mắng chửi tớ sẽ bị xóa sạch hết.” Tống Vy bưng ly nước lên uống một ngụm, cười nói.
Trong buổi họp báo cô nói nhiều như vậy, sắp khát chết mất.
Đột nhiên, điện thoại di động đặt bên cạnh laptop của cô vang lên.
Giang Hạ nhìn thoáng qua: “Là cục cảnh sát gọi tới đó.”
“Đưa tớ.” Tống Vy duỗi tay ra.
Giang Hạ đưa cho cô.
Cô nhận lấy điện thoại, đặt lên tai: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”
“Chào cô Tống, phán quyết của Tô Thu đã có rồi, giam giữ hành chính mười ngày vì tội cố ý gây thương tích, ngoài ra phía Tống Huyền, tòa án quyết định ba ngày sau mở phiên tòa, mong cô sẽ tới tham dự đúng giờ.” Cảnh sát đầu bên kia điện thoại nói.
Tống Vy gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô đặt điện thoại xuống, nói ra nội dung cuộc trò chuyện.
Giang Hạ nghe xong bĩu môi: “Chỉ có mười ngày thôi à, đúng là dễ dàng cho bà ta quá.”
“Được rồi, cậu phải về viện rồi đúng không?” Tống Vy nhìn cô ấy hỏi.
Giang Hạ gập laptop lại: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu tiện đường qua tòa án một chuyến đi, nộp danh sách này lên, đợi tòa án thẩm vấn Tô Thu xong, vừa hay có thể thẩm vấn những blogger và người dùng này.” Tống Vy đưa danh sách cho cô ấy.
“Được, vậy tớ đi đây!” Giang Hạ cầm lấy danh sách, xách túi của mình rời đi.
Tống Vy cũng không ở phòng làm việc nữa, thông báo cho các nhà thiết kế trở lại làm việc xong cũng chuẩn bị rời đi.
Dù sao thì hai đứa trẻ vẫn ở chung cư, mãi không về cô cũng không yên tâm.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, một bảo vệ mặc đồng phục ngó đầu vào: “Cô Tống, có chuyển phát nhanh của cô.”.