Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 337





Nhưng khi thấy mấy người đàn ông hung dữ phía sau cô, lòng trắc ẩn lập tức tiêu tan, cúi đầu nhanh chóng rời đi, làm như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì cả, tránh rước họa vào thân. 
Tống Vy thấy những người đi đường giả mù giả điếc, không muốn giúp cô. 
Tuy hiểu họ, nhưng lòng cô vẫn rất khó chịu, lạnh lẽo.

Không nhờ cậy được người đi đường, Tống Vy không có cách nào khác, vừa tiếp tục hô hoán vừa luồn tay tìm điện thoại trong túi để báo cảnh sát.

Nhưng cô vừa mở khóa được điện thoại, còn chưa kịp ẩn số báo cảnh sát thì đã bị ép dừng chân lại. 

Vì trước mặt cô không còn đường nữa, chỉ có một bức tường.

Bức tường đó rất cao, rất dài, khiến cố vòng qua không được, trèo lên cũng không xong, chỉ đành dừng lại. 
Cô đã cùng đường rồi! “Chạy đi, sao không chạy tiếp?” Mấy tên đàn ông kia đuổi tới, thấy bức tường trước mặt Tống Vy, rồi lại nhìn bóng lưng run rẩy của cô, cười rộ lên: “Chạy tiếp đi chứ, không phải mày chạy nhanh lắm sao?” 
Tống Vy nghe thấy tiếng cười châm chọc phía sau, mặt mày tái nhợt quay người lại, giấu điện thoại sau lưng, dựa theo trí nhớ mở nhật ký cuộc gọi, sau đó ấn bừa vào một dãy số. 
Cô không biết mình đang gọi cho ai, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, đối phương nhất định phải nghe máy, báo cảnh sát giúp cô. 
Cô không thể tự báo cảnh sát được nữa, cô không nhìn thấy số, có khả năng sẽ ẩn sai số cảnh sát, vừa lãng phí thời gian vừa lỡ cơ hội báo cảnh sát, thể nên cô chỉ có thể làm như vậy. 
Đường Hạo Tuấn đang có cuộc họp tại tập đoàn Đường Thị, Trình Hiệp mang điện thoại của anh từ bên ngoài vào, tới bên cạnh anh, hơi cúi người, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tổng gọi tới.” 
“Có chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn dừng cuộc họp, quay đầu lại hỏi.

Trình Hiệp lắc đầu: “Không biết, tôi chưa nghe.”
“Đưa tôi” Đường Hạo Tuấn duỗi tay ra.

Trình Hiệp đưa điện thoại cho anh.


Anh nhận lấy, nói với mọi người trong phòng tạm dừng cuộc họp rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng họp, Đường Hạo Tuấn ấn nghe, đặt điện thoại lên tai: "A lô, tìm tôi có chuyện gì?”
Trong điện thoại truyền tới tiếng Tống Vy, nhưng không phải trả lời anh, mà là đang chất vấn ai đó: “Là ai phái các người tới, muốn làm gì hả?”
Nghe thấy giọng nói sợ hãi, run rẩy của cô, Đường Hạo Tuấn ý thức được cô đã xảy ra chuyện, nắm chặt lấy điện thoại, cả người đằng đằng sát khí, sắc mặt lạnh lùng. 
Anh biết, cô gọi cuộc điện thoại này tới là để cầu cứu.

Anh cố đè nén lửa giận và nỗi lo lắng trong lòng, yên lặng lắng nghe. 
Chỉ khi nghe được vị trí hiện giờ của cô, anh mới có thể tới chính xác địa điểm để cứu cô.

Tổng Vy không biết có ai nghe điện thoại của mình hay không, cô rụt vai, nhìn mấy người đàn ông trước mặt với vẻ cảnh giác. 
Mấy người đàn ông không thấy được động tác sau lưng cô, đứng cách cô chừng hai mét, cười nham hiểm: “Bọn tao muốn làm gì á hả? Đương nhiên là tới ngăn mày tới tòa án rồi.” 
“Ngăn tôi tới tòa án?” Tống Vy trừng mắt: “Là Tống Huy Khanh phái các người tới sao?” 
Nghe thấy ba chữ Tống Huy Khanh, ánh mắt mấy tên đàn ông lóe lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu: "Úi chà, đoán trúng mất rồi.


Nếu đã đoán được thì bọn tao cũng không giấu mày nữa.

Đúng là bọn tao được ông ta phải tới đây, ông ta không muốn mày tới tòa án lúc này, thế nên mày mau đi 
cùng bọn tạo một chuyến đi” 
Nói rồi, mấy tên đàn ông bước lên phía trước, muốn bắt lấy Tổng Vy.

Tống Vy sợ hãi, theo bản năng giơ tay ngăn cản.

Cũng chính vì vậy mà mấy tên đó đã nhìn thấy điện thoại của cô.

“Không hay rồi, người phụ nữ này đang gọi điện thoại cầu cứu, mau, lấy điện thoại của nó qua đây!” Một người trong đám đó nóng nảy quát lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.