Nhìn thấu được quyết tâm sống chết không nói của Tống Huy Khanh, Đường Hạo Tuấn tức đến mức bật cười: “Được, không nói đúng không, tôi tự điều tra, nếu để tôi điều tra ra ông biết nhưng không nói với tôi, ông và nhà họ Tống của ông sẽ phải trả cái giá thật đắt.
Tôi sẽ cho các người biết giả làm người tốt sẽ có hậu quả như thế nào.”
Dứt lời, anh không để ý tới Tống Huy Khanh sắc mặt đang tái nhợt nữa, quay người nhìn Trình Hiệp ở đối diện: “Phái người đưa ông ta trở về đi, trông chừng ông ta.”
“Vâng.” Trình Hiệp ở bên cạnh đáp một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.
Rất nhanh đã có hai bảo vệ tới, đưa Tống Huy Khanh đi.
Phòng khách rộng như vậy, chỉ còn lại hai người Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp.
Trình Hiệp nhìn sắc mặt u ám của Đường Hạo Tuấn, cảm khái nói: “Đúng là không ngờ chuyện năm đó còn có ẩn tình, không những Tống Huyền giả làm ân nhân của anh mà còn lừa anh bao nhiêu năm qua.
Đã vậy còn dựa vào anh và nhà họ Đường để trục lợi, thật sự quá đáng hận.”
Đường Hạo Tuấn “ha” một tiếng, đôi môi mỏng cất tiếng lạnh lẽo: “Yên tâm, tôi sẽ khiến cô ta dần dần nôn ra hết những lợi ích trước đây giành được, chuẩn bị xe!”
“Tới bệnh viện sao ạ?” Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn vân vê ngón tay: “Tới khách sạn năm năm trước.”
“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu.
Nửa tiếng sau tới khách sạn.
Đường Hạo Tuấn đứng trước cửa khách sạn, hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tòa nhà.
Từ sau đêm năm năm trước đó, anh đã cho khách sạn này vào danh sách đen, không bao giờ tới nữa.
Không ngờ hôm nay vẫn tới.
Đường Hạo Tuấn thu lại suy nghĩ, cất bước đi vào.
Trình Hiệp nhanh chóng đi theo.
Quản lý khách sạn quen Đường Hạo Tuấn, biết anh tới, vội vàng ra nghênh đón: “Tổng giám đốc Đường, hoan nghênh anh tới, xin hỏi…”
“Camera của khách sạn anh có thể giữ được sớm nhất là bao nhiêu năm?” Đường Hạo Tuấn thẳng thừng ngắt lời quản lý, nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
Quản lý ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Mười năm, sau mười năm sẽ bị xóa.”
Nghe được đáp án này, Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng thở phào, day trán nói: “Tốt lắm, tôi cần xem camera năm năm trước, lần cuối cùng tôi vào khách sạn này.”
Năm đó, khi anh tỉnh lại, bên cạnh chính là Tống Huyền, thế nên anh liền nhận định là Tống Huyền cứu anh, cũng chưa từng nghĩ tới việc kiểm tra camera.
Kết quả là dẫn tới việc anh nhận sai người.
“Camera lần cuối cùng…” Giám đốc nheo mắt, bắt đầu nhớ lại lần thời gian Đường Hạo Tuấn tới khách sạn lần cuối.
Nghĩ rồi, anh ta đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc hô một tiếng.
“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Quản lý vội nói: “Là thế này, hai tháng trước, có một cô gái cũng tới tìm tôi nói muốn xem camera đêm đó.
“Cô gái?” Trình Hiệp ngạc nhiên: “Là Tống Huyền sao?”
“Tôi gặp Tống Huyền rồi, không phải cô ta.” Quản lý lắc đầu.
“Thế là ai?” Đường Hạo Tuấn nắm chặt hai tay thành quyền.
Lẽ nào là người thật sự cứu anh?
Quản lý vuốt cằm, nhớ lại: “Tôi không biết tên cô ấy, có điều trông rất xinh đẹp.”
“Thế nói làm gì.” Trình Hiệp cạn lời trợn trắng mắt: “Có cả đống cô gái xinh đẹp, anh tả như vậy, sao chúng tôi đoán ra được là ai.”
Quản lý lúng túng gượng cười.
Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng: “Được rồi, tôi hỏi anh, vì sao cô ấy muốn xem camera đêm đó?”
“Chắc là cô gái đó nghi ngờ năm đó mình vào nhầm phòng nên tới kiểm tra.” Quản lý trả lời.
“Vào nhầm phòng, nghĩa là sao?” Đường Hạo Tuấn lập tức nheo mắt lại..