Quản lý gãi đầu: “Là thế này, phòng năm đó của cô ấy là đuôi 6, mà phòng của tổng giám đốc Đường là đuôi 9, nhưng số 9 bị lỏng, lật thành số 6, thế nên cô ấy nhìn nhầm, vào phòng của anh.”
Trình Hiệp hít một hơi thật sâu: “Vậy cũng không đúng, nếu vào nhầm phòng, là ân nhân thật sự của tổng giám đốc Đường, thì tại sao khi anh tỉnh lại lại nhìn thấy Tống Huyền? Cũng không thế là Tống Huyền vào nhầm phòng được chứ?”
“Tống Huy Khanh nói Tống Huyền vào nhầm phòng, nhưng rốt cuộc là sao thì chỉ có xem mới biết được, tới phòng giám sát đi!” Đường Hạo Tuấn hất cằm đi về phía phòng giám sát.
Quản lý vội vàng dẫn đi.
Ba người tới phòng giám sát, quản lý bảo người mở camera năm đó.
Sau đó nhân viên tìm kiếm một lát, sắc mặt trở nên nghi hoặc: “Quản lý, camera năm đó bị xóa mất rồi!”
“Cái gì?” Quản lý kinh ngạc trợn trừng mắt: “Bị xóa rồi?”
“Không sai, đúng là bị ai đó xóa mất, hơn nữa còn xóa hoàn toàn, không thể khôi phục lại, chắc là có hacker nhúng tay vào rồi.” Nhân viên gật đầu nói.
Sắc mặt quản lý có hơi ái ngại, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, chuyện này…”
Đường Hạo Tuấn nén giận mà bật cười: “Tốt lắm, xem ra có người không muốn để tôi điều tra ra được người thật sự cứu tôi năm đó.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, có điều rốt cuộc là vì sao, một ân nhân cứu mạng thôi mà, điều tra ra được thì có ảnh hưởng tới ai? Lẽ nào bên trong còn có chuyện gì khác mà chúng ta không biết sao?” Trình Hiệp vuốt cằm suy đoán.
Đường Hạo Tuấn nghe được lời này, ánh mắt chợt động, mấp máy môi mỏng nói: “Có lẽ bị cậu đoán trúng rồi, bên trong đúng là có chuyện chúng ta không biết.
Có người âm thầm xóa hết tất cả thì tôi càng phải điều tra rõ ràng.
Anh bảo lễ tân kiểm tra thông tin ghi lại của người tới ở phòng 3606 năm đó, xem có còn không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía quản lý.
Quản lý đáp lại, lấy bộ đàm ra gọi lễ tân.
Khoảng mười phút sau, lễ tân trả lời lại, hai chữ: “Không còn!”
Cũng đã bị xóa đi rồi.
Đường Hạo Tuấn không bất ngờ về việc này cho lắm, anh đã sớm đoán ra sẽ có kết quả như vậy.
Thậm chí hai tháng trước, dấu vết cô gái nghi ngờ là cứu mạng anh tới xem camera giám sát, xuất hiện ở khách sạn có lẽ cũng đã bị xóa mất rồi.
“Tổng giám đốc, giờ chúng ta phải làm sao, tất cả manh mối đều đứt đoạn rồi.” Trình Hiệp thở dài hỏi.
Yết hầu Đường Hạo Tuấn khẽ động: “Không hề đứt đoạn, năm đó người hạ thuốc tôi là Đường Hạo Minh, khi tỉnh lại người bên cạnh là Tống Huyền, còn có cả Tống Huy Khanh biết chuyện nữa.
Trong ba người này, chắc chắn có một người biết chuyện năm đó, nói không chừng cũng là một trong ba người xóa tất cả đi, cậu phái người để ý, có tin tức gửi cho tôi ngay.”
“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn mệt mỏi day trán.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Đường Hạo Tuấn buông tay, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, ấn nghe: “Có chuyện gì?”
“Hạo Tuấn, Tống Vy tỉnh rồi, cậu muốn tới xem chút không?” Tiếng cười hì hì của Mạnh Ngọc truyền tới.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lập tức trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước nữa: “Được, tôi sẽ tới ngay.”
Dứt lời, anh tắt máy, cất bước rời khỏi khách sạn, tự lái xe tới bệnh viện.
Còn Trình Hiệp thì khổ sở bắt taxi về tập đoàn, sắp xếp người theo dõi Đường Hạo Minh và những người khác.
Khi anh tới bệnh viện thì đã là một tiếng sau.
Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng bệnh ra tiến vào, hai người một nằm một ngồi bên trong lập tức nhìn về phía cửa.
“Ồ, tới rồi à.” Mạnh Ngọc thấy anh tới liền chậm rãi đứng lên, chào hỏi một tiếng.
Tống Vy cũng chống người ngồi dậy từ giường bệnh, gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu với cô, đánh giá cô.
Sắc mặt cô vẫn hơi tái nhợt, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở nhà dân rồi, khiến Đường Hạo Tuấn yên tâm hơn không ít, thở phào một hơi.
“Cậu còn ở đây làm gì?” Đường Hạo Tuấn thu lại ánh mắt trên người Tống Vy, bất mãn nhìn về phía Mạnh Ngọc..