Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 347: Rốt Cuộc Là Vì Sao Vậy





Mạnh Ngọc nhướng mày, đẩy gọng kính nói: “Được rồi, chê tôi chướng mắt chứ gì, tôi đi, không làm phiền thế giới của hai người nữa.”
Nói rồi, anh ta sửa sang lại áo blouse, cầm theo bệnh án đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy bị câu thế giới hai người của Mạnh Ngọc làm cho xấu hổ, hơn nữa đột nhiên cô nhớ tới nụ hôn của Đường Hạo Tuấn với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn anh.

Tuy anh và cô đã hôn nhau, thậm chí còn từng có một đêm thân mật, nhưng đều là sự cố ngoài ý muốn.


Mà lần này thì khác, lần này là Đường Hạo Tuấn chủ động hôn cô, cô không biết rốt cuộc anh có ý gì.

“Sức khỏe đỡ hơn chưa?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Tống Vy vội vàng gật đầu: “Đỡ hơn rồi.”
Đường Hạo Tuấn đi tới ngồi xuống vị trí Mạnh Ngọc vừa ngồi: “Thế thì tốt, nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe.

Phân hội trưởng đã thương lượng xong xuôi với tòa án rồi, hoãn lại hai ngày mới mở phiên tòa.”
Nghe vậy, Tống Vy ngạc nhiên chớp mắt một cái: “Là tổng giám đốc Đường nói với phân hội trưởng sao?”
Đường Hạo Tuấn nâng cằm, không xác nhận cũng không phủ nhận.

“Cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy cảm kích cười: “Còn nữa, cảm ơn tổng giám đốc tới cứu tôi kịp thời.

Nếu không có anh thì tôi không biết sẽ bị những người đó đưa đi đâu nữa, càng không biết sau này sẽ phải trải qua chuyện gì, thật sự vô cùng cảm ơn anh.”
Dứt lời, cô xốc chăn lên, muốn xuống giường cúi người với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn nhìn ra ý định của cô, vươn tay ấn vai cô xuống lại giường bệnh: “Em không cần phải thế, nằm xuống đi.”
Anh mạnh mẽ như vậy, Tống Vy hết cách, chỉ đành nằm xuống.


Sau đó, cô nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Đường, những người đó sao rồi?”
Đường Hạo Tuấn biết cô đang hỏi tới những kẻ bắt cóc, đôi mắt nham hiểm nheo lại: “Chết rồi, chỉ còn một tên sống, vẫn chưa biết có cứu được không.”
Nghe vậy, cô trợn trừng hai mắt, hít một hơi thật sâu.

Không ngờ lại chết rồi...!
Cùng ở trên một chiếc xe, những người đó đều chết rồi, chỉ còn cô sống sót không tổn hại gì, có thể thấy cô may mắn tới nhường nào.

“Tống Huy Khanh lần này xong rồi!” Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Không những phạm tội bắt cóc mà còn gián tiếp hại chết mấy mạng người, không phải tù chung thân thì cũng là tử hình.”
“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu phủ định lời cô nói.

Tống Vy ngơ ngác nhìn anh.

Anh bình tĩnh nhìn cô: “Mấy người đó đúng là Tống Huy Khanh phái tới, nhưng ý định ban đầu của Tống Huy Khanh không phải bắt cóc em, mà là ngăn em tới phiên tòa.

Nghĩa là mấy tên đó vừa nhận tiền của Tống Huy Khanh, vừa nhận tiền của người khác để bắt cóc em.”
“Thế nên ý anh là, người bắt cóc tôi không phải Tống Huy Khanh mà là người khác?” Cả người Tống Vy căng ra, cảm thấy sống lưng lạnh toát.


Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Không sai, ý của tôi chính là như vậy.”
Tống Vy cúi đầu: “Lẽ nào lại là cô ta?”
“Ai?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu này, ánh mắt nghi ngờ, lập tức hỏi.

Tống Vy cắn môi dưới: “Người phụ nữ đâm Hải Dương với Kiều Phàm bị thương, thiêu hủy kho hàng của tôi, còn mua chuộc thủy quân và blogger để chửi bới tôi nữa.”
Ngoại trừ người phụ nữ đó ra, cô không nghĩ ra được ai khác nữa.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Có lẽ là cô ta.”
“Đúng là quá độc ác, rốt cuộc tôi đã gây thù chuốc oán gì với cô ta mà cô ta phải đối phó với tôi như vậy!” Tống Vy tức giận đập xuống giường.

Một Trần Nhã Nhã còn chưa đủ, lại nhảy ra một người nữa.

Rốt cuộc là vì sao vậy?
Tống Vy run rẩy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.