Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 361



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 361

“Người phụ nữ tên L?” Tống Vy cau mày.

“Đúng vậy.” Cảnh sát nhân dân gật đầu.

Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Xem ra cái cô L này chính là cái người mà tôi vừa mới đoán.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, nói với cảnh sát: “Biệt hiệu này là từ đơn gì hay là viết tắt từ họ?”

Cảnh sát lắc đầu: “Chúng tôi tạm thời vẫn chưa rõ chuyện này, nhưng chúng tôi sẽ điều tra.”

Đường Hạo Tuấn cau mày, không nói gì.

Còn Tống Vy lại cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

L, đây là chữ cái, khiến đầu óc cô bỗng chốc xuất hiện một bóng dáng, đó là Lâm Giai Nhi. Họ của Lâm Giai Nhi bắt đầu bằng chữ L, vô cùng phù hợp.

Nhưng thực sự có thể là Lâm Giai Nhi sao? Lâm Giai Nhi là một thiên kim lưu lạc lại thôi, có thể có thế lực lớn đến nỗi giấu được cả Đường Hạo Tuấn, hoàn thành những chuyện này sao?

Nghĩ rồi, Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn như có điều suy nghĩ.

khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm xuống.

Bắt cóc bán lên núi, đúng là thủ đoạn ác độc mà!

Cô biết người miền núi ở rất nhiều nơi không lấy được vợ, toàn mua vợ từ bên ngoài, mua được rồi sẽ nhốt trong nhà làm cái máy đẻ, sống chẳng bằng con chó. Cái cô L kia muốn hủy hoại cô hoàn toàn đúng không?

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn cũng trở nên nặng nề.

Hai nắm tay Đường Hạo Tuấn siết chặt lại: “L…”

Anh lạnh lùng nhắc lại chữ cái ấy, ánh mắt toát ra sát ý mãnh liệt.

Tống Vy cảm nhận được điều đó, ngạc nhiên nhìn anh.

Không hiểu tại sao, đây rõ ràng là chuyện của cô mà anh lại tức giận như vậy.

Thời gian sau đó, cảnh sát nhân dân lại nói một số điều khác rồi tạm biệt rời đi.

Tống Vy nhìn đồng hồ, thấy trời đã sắp tối rồi, cô hoảng hốt vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường: “Chết rồi, còn chưa đi đón con nữa!”

“Yên tâm đi, tôi đã cho người đón từ lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn thấy cô nôn nóng thì khẽ cười.

“Đã đón rồi?” Tống Vy bình tĩnh lại nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.

Tống Vy thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, nhưng tôi cũng nên về thôi.”

Cỗ vốn không bị thương, chỉ bị hoảng sợ quá mà thôi. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, không cần phải ở lại bệnh viện thêm nữa.

Đường Hạo Tuấn đưa áo khác của cô cho cô: “Tôi đưa em về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.