Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 370



CHƯƠNG 370

Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì cụp mắt suy nghĩ, sau đó mở ngăn kéo lấy một phần tài liệu trong đó ra: “Đây là thông tin chi tiết mà công ty trò chơi gửi cho tôi, trong đó có người lựa chọn chất liệu cho mô hình nhân vật với mô hình quần áo, em có thể xem thử xem có thay thế được không.”

“Được.” Tống Vy nhận lấy tài liệu rồi mở xem.

Trình Hiệp cũng đã pha trà xong đi vào, đặt hồng trà trước mặt cô: “Nhà thiết kế Tống, mời dùng trà.”

“Cảm ơn anh.” Tống Vy cười khách sáo với anh ta, vươn tay ra bưng lấy tách trà.”

Nhưng cô không ngờ rằng lúc cô bưng lên lại trượt tay.

Tách trà bị đổ, hồng trà nóng bỏng bên trong đều đổ hết ra chảy ra cả bàn, thấm ướt một số giấy tờ.

Lòng bàn tay và mu bàn tay của Tống Vy cũng bị bỏng, đỏ bừng cả lên, còn rất rát nữa. Mặt cô tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run rẩy.

Nhưng cô lại sống chết chắt chặt môi, dù trong mắt ầng ậng nước mắt cũng không để bản thân kêu thành tiếng.

Sự cố này khiến Đường Hạo Tuấn và cả Trình Hiệp đều giật mình.

Đường Hạo Tuấn phản ứng lại nhanh nhất, con ngươi thoáng run lên, khuôn mặt tuấn tú căng cứng lại, kéo lấy cổ tay Tống Vy: “Đi theo tôi!”

“Đi đâu?” Tống Vy đỏ mắt, nghẹn ngào hỏi.

Đường Hạo Tuấn không trả lời, đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Sau khi đi vào, anh liền đặt tay Tống Vy dưới vòi nước, sau đó mở vòi, để nước lạnh xối xuống vết bỏng của cô.

Nước lạnh chảy ào ào xuống tay Tống Vy, rất nhanh đã có hiệu quả làm lạnh. Tống Vy cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn nóng rát trên tay mình đã dịu đi, khiến cô không khỏi thở phào một hơi.

“Tổng giám đốc Đường, thực sự xin lỗi, lại gây phiền cho anh rồi.” Tống Vy cúi đầu, mặt xấu hổ nói xin lỗi.

Cô không ngờ rằng mình lại ngu ngốc như vậy, có tách trà thôi mà cũng cầm không vững.

Đường Hạo Tuấn điều chỉnh nước nhỏ đi, tránh để bọt nước làm ướt quần áo cô: “Không sao, lần sau chú ý là được.”

“Nhưng những giấy tờ kia…”

“Một vài giấy tờ không quan trọng mấy mà thôi, cho người gửi lại một bản mới là được.” Đường Hạo Tuấn dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, nói nhẹ bẫng.

Bờ môi Tống Vy run rẩy, càng thêm xấu hổ hơn.

Những giấy tờ có thể đưa tới bàn ông chủ lớn nhất như anh thì sao có thể không quan trọng được chứ.

Anh nói như vậy, chẳng qua là muốn cô không cảm thấy có gánh nặng tâm lý thôi.

“Tổng giám đốc, tôi lấy miếng dán lạnh ở phòng y tế rồi đây.” Lúc này, bên ngoài cửa phòng vệ sinh vang lên giọng nói của Trình Hiệp.

Đường Hạo Tuấn bước lên trước hai bước mở cửa ra, sau khi nhận lấy miếng dán lạnh màu xanh mà Trình Hiệp đưa tới thì quay lại bên cạnh, nói với cô: “Đưa tay cho tôi.”

Tống Vy cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn đang xối nước của mình, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đưa tay qua.

Dù sao thì một tay cũng khó dán, còn không bằng để người khác làm hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.