Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 392



CHƯƠNG 392

“Ra ngoài…” Tống Vy siết chặt điện thoại: “Xem ra cô ta đúng là giả điên giả dại thật, thư ký Vương, anh tiếp tục canh chừng ở đó, nếu như Tống Huyền quay lại thì báo cho tôi ngay!”

“Được.” Thư ký Vương gật đầu đồng ý.

Tống Vy cầm điện thoại, Đường Hạo Tuấn cau mày hỏi: “Tống Huyền làm sao thế?”

Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Để tránh phải ngồi tù, Tống Huyền giả vờ bị thần kinh, nhà giam chuyển cô ta tới bệnh viện tâm thần. Để thu thập chứng cứ cô ta giả bệnh, tôi đã thuê một thám tử giám sát cô ta. Không ngờ rằng, ban nãy thám tử nói, Tống Huyền đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi.”

“Còn có cả chuyện này?” Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống.

“Đúng vậy, để không phải ngồi tù, bây giờ chuyện gì cô ta cũng làm được.” Tống Vy day huyệt thái dương: “Nhưng điều mà tôi muốn biết nhất bây giờ đó là Tống Huyền đi đâu và làm gì?”

“Để tôi bảo Trình Hiệp điều tra.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra liên lạc với Trình Hiệp.

Tống Vy cũng không ngăn cản, bởi vì sớm tìm được Tống Huyền cũng là chuyện tốt.

Bây giờ Tống Huyền chính là một quả bom hẹn giờ, ai biết được cô ta chạy ra ngoài làm gì chứ?

Đang suy nghĩ, Tống Vy đột nhiên nghe thấy đối diện vang lên âm thanh kích động của một số người: “Thầy Dylan tới rồi.”

Nghe thấy vậy, đôi mắt Tống Vy lập tức sáng lên, kiễng chân ngước cổ nhìn ra phía trước.

Chỉ thấy một ông cụ ăn mặc thời thượng, thân hình cao ráo đang được vây quanh giữa đám người, mặt nở nụ cười mỉm bước xuống từ tầng hai.

Sau khi xuống tới nơi, ông vừa vẫy tay đáp lại sự nhiệt tình của mọi người vừa nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm gì đó.

Cuối cùng, ông cụ nhìn về phía Tống Vy, cười nhướng mày, đi về phía bên đó.

Trái tim Tống Vy đập tăng tốc, không nhịn được mà nuốt nước bọt, túm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, giọng nói khó che giấu được sự kích động: “Tôi… tôi không nằm mơ đấy chứ, hình như thầy Dylan đang đi về phía chúng ta kìa.”

Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn bàn tay cô đang túm lấy cánh tay anh, không nhịn được cong bờ môi mỏng, cười khẽ: “Em không nằm mơ đâu, đúng thật là ông ấy đang đi tới đây đấy.”

Lời vừa dứt, thầy Dylan liền đứng lại trước mặt hai người họ.

Ông nhìn Đường Hạo Tuấn, vươn tay ra, vừa cất lời đã là tiếng việt vẫn còn hơi bập bẹ: “Tổng giám đốc Đường, đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp.” Đường Hạo Tuấn bắt tay với ông.

Sau khi bắt tay xong, lúc này thầy Dylan mới nhìn sang Tống Vy ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Cô gái này là…”

Tống Vy sững dờ, đến cả sự kích động khi gặp được thần tượng cũng giảm đi không ít.

Kỳ lạ, thầy Dylan không biết cô sao?

Nếu như đã không biết, vì sao còn gửi thiệp mời cho cô, mời cô tới tham gia triển lãm tối nay?

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn đoán được đại khái cô đang nghĩ gì, ánh mắt thoáng dao động, giới thiệu với thầy Dylan: “Cô ấy tên Tống Vy, là một nhà thiết kế rất có tiềm năng.”

“Tống Vy…” Thầy Dylan thấp giọng đọc hai chữ này, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hiểu rõ mà vuốt bộ râu dài trắng xám: “Hóa ra cô là nhà thiết kế trẻ tuổi mà tổng giám đốc đường giới thiệu với tôi à.”

“Giới thiệu?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn, hoang mang hỏi: “Thầy Dylan, xin hỏi, rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ?”

Thầy Dylan mỉm cười: “Lúc trước, tổng giám đốc Đường liên lạc với tôi, mong tôi có thể cho anh ấy thêm một lá thư mời nữa, nói muốn tặng người khác, người đó chính là cô Tống đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.