CHƯƠNG 413
Được rồi, được rồi, tôi tới để xác nhận với cô một chuyện, có phải cô và Hạo Tuấn ở bên nhau rồi không?”
Vẻ mặt Tống Vy có chút thay đổi, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói cô và Đường Hạo Tuấn ở bên nhau rồi thì cũng không phải, dù sao thì cô vẫn chưa đồng ý với anh, nhưng nếu nói chưa ở bên nhau thì lại có chút khiên cưỡng.
Dù sao thì mấy ngày nay, họ cùng tới cùng đi, dì Vương thậm chí còn dọn vài đồ dùng cá nhân của Đường Hạo Tuấn tới chung cư của cô, mà chung cư của Đường Hạo Tuấn, cũng có không ít đồ của cô và bọn trẻ, ví dụ như dép lên, đồ tắm rửa gì đó. Dựa vào mấy điều này, họ ở bên nhau cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Thấy Tống Vy im lặng, con ngươi sau lớp kính của Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia u ám: “Xem ra là thật rồi.”
Tống Vy không phản bác lời anh ta, mím đôi môi đỏ: “Tổng giám Đường, rốt cuộc anh có chuyện gì?”
“Còn nhớ cuộc điện thoại mấy hôm trước chứ, vốn dĩ tôi định đưa cô tới một nơi, nhưng giờ cô và Hạo Tuấn ở bên nhau rồi, thế thì thôi vậy, có điều tôi lại có một chuyện muốn cô làm.” Đường Hạo Minh nheo mắt lại, cười nham hiểm.
Tống Vy nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng có chút thấp thỏm, cảnh giác hỏi: “Chuyện gì?”
“Cô yên tâm, không phải chuyện gì tội ác tày trời đâu. Chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, chính là tôi muốn cô tìm ra nơi ông nội để lại di chúc cho cậu ta, sau đó trộm về cho tôi là được.”
Nói tới đây, Đường Hạo Minh hơi cúi người xuống, sáp lại gần cô nói: “Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ này thì cô sẽ trả sạch ân tình cô nợ tôi, tôi cũng sẽ không nói với Hạo Tuấn, hai đứa con của cô là con cậu ta đâu.”
Lạch cạch!
Anh ta vừa dứt lời, tiếng đồ vật rơi xuống đất từ ngoài cửa truyền tới.
Đường Hạo Minh nhíu mày, nhìn qua cùng Tống Vy.
Thấy Giang Hạ kinh ngạc đứng ở cửa, há hốc mồm miệng: “Vy Vy, anh ta vừa nói gì, hai đứa trẻ là…”
“Giang Hạ, cậu ra ngoài trước đi!” Tống Vy không ngờ trùng hợp thế nào mà bí mật này lại bị Giang Hạ nghe được, có chút đau đầu day huyệt thái dương.
Trong lòng Giang Hạ có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bạn thân, cuối cùng vẫn đè nén nội tâm hoảng loạn xuống, xoay người đi ra ngoài.
Văn phòng một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Đường Hạo Minh giơ tay, nói với vẻ mặt vô tội: “Chuyện này không thể trách tôi, ai biết được cô gái đó đột nhiên lại xuất hiện, còn đúng lúc nghe được chứ.”
Tống Vy lạnh lùng nhìn anh ta: “Được rồi tổng giám Đường, nói chuyện chính đi, anh vừa bảo tôi nghe ngóng di chúc của ông nội các anh đúng không?”
“Không sai.” Đường Hạo Minh gật đầu.
Tống Vy cắn môi: “Vì sao lại là tôi, chuyện di chúc, anh tự đi hỏi tổng giám đốc Đường không được sao?”
“Nếu Đường Hạo Tuấn đồng ý nói cho tôi thì tôi cũng chẳng cần tìm cô. Còn về chuyện vì sao lại tìm cô, vì cô là người phụ nữ của cậu ta, cậu ta không đề phòng cô, thế nên chắc chắn cô có thể nghe ngóng được.” Đường Hạo Minh đẩy gọng kính, nói với vẻ chắc chắn.
Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay: “Xin lỗi tổng giám Đường, tôi là người phụ nữ của anh ấy, thế nên sao tôi phải phản bội anh ấy để giúp anh, anh vẫn nên đổi một yêu cầu khác đi, cũng đừng có lấy con tôi ra để uy hiếp tôi, tôi và anh ấy ở bên nhau, lẽ nào anh cho rằng tôi sẽ không nói chuyện bọn trẻ cho anh ấy sao?”
Đường Hạo Minh hơi ngẩn ra, có vẻ không ngờ tới điều này.