CHƯƠNG 422
Tống Vy nhìn chiếc áo vest phủ lên trên chân mình mà không nhịn được cười.
Váy của cô bị anh xé ra một đoạn, đúng là ngắn hơn, nhưng cũng đâu đến mức cũn cỡn.
Nhưng sự cưỡng chế này của anh khiến cô vẫn thấy rất vui, có cảm giác được người ta quan tâm.
Thoắt cái, Trình Hiệp đã quay lại, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Anh ta nghiêng đầu sang thấy Tống Vy thì chẳng lấy gì làm bất ngờ, còn chào hỏi: “Chào nhà thiết kế Tống.”
Tống Vy cũng cười đáp lại: “Chào trợ lý đặc biệt Trình.”
Trình Hiệp gật đầu, sau đấy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn báo lại: “Tổng giám đốc Đường, việc đã xong cả rồi. Tôi đã xóa sạch toàn bộ camera ghi hình có dấu vết của nhà thiết kế Tống, những người ở đài truyền hình sẽ không tra ra được nhà thiết kế Tống đâu ạ.”
Tống Vy nghe thấy thế, đôi mắt trợn tròn, cũng nhìn về phía anh.
Hóa ra anh không chỉ giúp cô tránh được nhóm bảo vệ kia vào thời điểm quan trọng nhất, mà còn làm cả những chuyện này cho cô.
“Tổng giám đốc Đường….” Tống Vy cắn môi, gọi tên Đường Hạo Tuấn, như chực chờ nói điều gì.
Đường Hạo Tuấn lại đè lấy tay cô: “Được rồi, Tô Thu và cái gã…”
“Lâm Quốc Thần.” Tống Vy vội vàng lên tiếng nhắc anh nhớ.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Và cái gã Lâm Quốc Thần đó hiện giờ thế nào?”
“Lâm Quốc Thần bị giám đốc đài truyền hình gọi đi. Dù sao thì ông ta bỗng chốc huy động cả một đám bảo vệ như thế lại không bắt được ai, còn náo loạn đến mức khiến người trong đài truyền hình hoảng hốt nữa, ắt hẳn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”
Trình Hiệp khởi động xe, vừa lái xe vừa nói: “Còn về Tô Thu thì bà ta đã rời khỏi đài truyền hình rồi. Bỏ đi rất hối hả.”
“Nhất định là bà ta về nhà họ Tống, muốn xem thử người nghe lén cuộc hội thoại của họ đã nói cho Tống Huy Khanh bí mật này chưa. Nếu như chưa thì bà ta có thể ra tay phủ đầu trước.” Tống Vy nheo đôi mắt đào hoa của mình, phân tích.
“Bí mật gì vậy?” Trình Hiệp tỏ vẻ hiếu kỳ.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn, như thể đang chê anh ta lắm mồm vậy.
Trình Hiệp ngay lập tức ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi rồi nghiêm túc lái xe, không hỏi gì nữa.
Tống Vy lấy điện thoại ra, bấm gọi cho thám tử đang theo dõi Tống Huyền, để anh ta nghĩ cách lấy được tóc của Tô Thu, Tống Huyền lẫn Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy thế, khẽ nhướng mi: “Em định cho họ làm xét nghiệm ADN huyết thống à?”
“Đúng thế, tôi muốn cả bốn người họ cùng thực hiện.” Tống Vy đặt di động xuống, đáp lời.
Có như thế thì có mới có thể dám chắc, liệu Tống Huyền có thật sự là con gái của Tô Thu và Lâm Quốc Thần hay không.
Đường Hạo Tuấn đặt nắm tay lên bệ cửa xe: “Đến lúc đó, kêu Mạnh Ngọc làm giúp em, nhanh nhất thì hai giờ có kết quả.”
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy không từ chối anh, cất tiếng cười, cảm ơn.
Đường Hạo Tuấn hất cằm lên một chút: “Tiếp theo em định đi đâu?”
“Về phòng làm việc. Gần đây tôi có một mối làm ăn, khá bận.” Tống Vy vỗ lấy túi của mình.
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Trình Hiệp: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe rõ ạ.” Trình Hiệp lập tức đáp lời.
Không bao lâu sau đã đến phòng làm việc.