CHƯƠNG 430
Đây là lần đầu tiên cô ngủ với Đường Hạo Tuấn trong tình trạng tỉnh táo như vậy, cô vẫn không quen ngủ cùng với anh, thậm chí còn hơi căng thẳng.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì cũng hiểu cô cần thời gian để thích ứng, cho nên tối hôm đó anh không động vào cô, chỉ ôm cô ngủ thôi.
Nhưng dù vậy Tống Vy cũng không hề thoải mái, mãi đến nửa đêm cô mới không chịu được mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Tống Vy xoa mái tóc rối bù bước ra khỏi phòng ngủ, hai đứa bé và Đường Hạo Tuấn đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng.
Nhìn thấy mẹ hai đứa trẻ liền vẫy tay chào: “Mẹ ơi, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Tống Vy cười ấm áp nhìn hai đứa nhỏ, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang lau miệng cho Tống Dĩnh Nhi: “Chào buổi sáng.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng.”
“Ừ.” Tống Vy đáp lời rồi bước vào phòng tắm.
Bữa sáng nhanh chóng giải quyết xong, sau đấy hai người đưa hai đứa bé đi trường mẫu giáo.
Đợi đến hai đứa bé được cô giáo dẫn đi thì họ mới lên xe.
Đường Hạo Tuấn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Tiếp theo đi đâu, tới phòng làm việc à?”
Tống Vy sờ túi xách lắc đầu: “Không, tới bệnh viện trước đi.”
Nghe vậy Đường Hạo Tuấn lập tức hiểu ra, anh nhìn về phía túi xách của cô: “Lấy được tóc rồi à?”
“Em lấy từ chiều hôm qua rồi.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Anh đi với em.”
Dứt lời anh lập tức khởi động xe.
Một tiếng sau họ đã đến bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy đến thẳng văn phòng của Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau thì giật mình tuột cả kính mắt: “Hai người… hai người…”
Anh ta đứng lên, chỉ vào tay Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, mãi một lúc lâu sau mới nói ra được câu hoàn chỉnh: “Hai người ở bên nhau rồi à?”
Đường Hạo Tuấn ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ta, không trả lời: “Được rồi, tôi tìm cậu có việc.”
Sau đó Đường Hạo Tuấn ra hiệu cho Tống Vy.
Tống Vy gật đầu, mở túi xách lấy mấy cái túi chống nước ở bên trong ra.
Đường Hạo Tuấn nhận lấy rồi ném lên bàn Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc lại ngồi xuống: “Cái gì thế này?”
“Tóc.” Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đi sang chỗ sô pha ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Mạnh Ngọc trợn mắt liếc nhìn: “Đương nhiên tôi biết đây là tóc. Điều tôi muốn biết là đây là tóc của ai?”
“Là mấy người Tống Huyền.” Tống Vy kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra ở đài truyền hình ngày hôm qua.
Mạnh Ngọc nghe xong liền đẩy kính lên, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Nhà họ Tống các cô đúng là chỗ tập trung các thể loại chuyện máu chó mà. Được rồi, tôi sẽ giám định cái này cho cô. Nửa tiếng nữa là có kết quả.”
“Cảm ơn bác sĩ Mạnh.” Tống Vy đứng dậy định cúi đầu cảm ơn anh ta.
Đường Hạo Tuấn lại kéo cô về ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Mạnh Ngọc nói: “Em đã nói cảm ơn với cậu ta rồi.”