Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 446



CHƯƠNG 446

“Biệt thự?” Tống Dĩnh Nhi mê mang chớp chớp mắt.

“Con biết.” Tống Hải Dương giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên: “Là chỗ hồi đó chú Đường ở, con từng qua đó một lần rồi ạ. Chỗ đó vừa lớn vừa đẹp.”

“Thật sao ạ?” Đôi mắt Tống Dĩnh Nhi sáng lên.

Tống Hải Dương gật gật cái đầu nhỏ: “Thật mà, còn có vườn với hồ bơi nữa đó.”

“Tuyệt quá đi. Ba ơi, Dĩnh Nhi đến đó được không?” Tống Dĩnh Nhi leo xuống khỏi ghế, chạy đến cái ghế Đường Hạo Tuấn ngồi ngay kế bên rồi kéo kéo lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đặt đũa xuống, dịu dàng vuốt tóc cô bé: “Được chứ, vậy thì cùng dọn về đó ở thôi.”

Nói xong, anh nhìn Tống Vy đang ngồi đối diện mình.

Mặt Tống Vy đỏ ửng lên.

Dọn qua đó?

Thế chẳng phải cô sẽ ở chung với Đường Hạo Tuấn hay sao? Tiến trình có bị nhanh quá không?

“Mẹ ơi…” Thấy Tống Vy không tỏ vẻ gì, Tống Dĩnh Nhi chạy bình bịch đến bên người cô, lắc lắc cánh tay cô ra vẻ nũng nịu.

Tống Vy có hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng rồi nói với Đường Hạo Tuấn: “Ờm, em nhớ là Dì Vương từng nói biệt thự của anh đang sửa sang lại mà, chẳng phải còn lâu lắm mới dọn về ở được hay sao?”

“Con cũng nhớ là vậy.” Tống Hải Dương không muốn bị bỏ lại phía sau bèn hô lên.

Dì Vương chột dạ đánh mắt về phía khác: “Ơ… Tôi có nói thế à?”

Tống Vy không tin nổi trợn tròn hai mắt: “Dì Vương, dì quên rồi sao?”

Dì Vương cười ngượng: “Chắc là quên mất rồi.”

“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn đè lên mi tâm mình một cái: “Thật ra thì biệt thự không có sửa sang gì hết, đó chỉ là cái cớ để anh dọn đến đây thôi.”

“Cái cớ?” Tống Vy sửng sốt, hơi nghiêng đầu khó hiểu: “Sao anh dọn đến đây mà còn phải kiếm cớ làm gì?”

“Vì em.” Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng.

Tống Vy chỉ vào mình: “Vì em?”

“Haiz cô Tống, chuyện là thế này.” Dì Vương chẳng thể nhìn nổi nữa, bèn chủ động thay Đường Hạo Tuấn giải thích: “Sau vụ Trần Nhã Nhã bị bắt thì cậu nhà quyết định sẽ theo đuổi cô Tống, vậy nên bước đầu tiên chính là kéo gần khoảng cách với cô. Nhưng bất thình lình chuyển đến sẽ khiến cô thấy đường đột nên đành lấy lý do như thế.”

“Hóa ra là vậy à.” Nghe Dì Vương kể lại như thế, Tống Vy dở khóc dở cười nhìn Đường Hạo Tuấn.

Cô không ngờ là anh cũng sẽ có khía cạnh ngây thơ như thế.

Đường Hạo Tuấn bị Tống Vy nhìn mãi thì thấy hơi mất tự nhiên, mím bờ môi mỏng chuyển chủ đề: “Thế em muốn dời đến ở không?”

Tống Hải Dương lẫn Tống Dĩnh Nhi cùng nhìn chòng chọc Tống Vy.

Tống Vy hơi bối rối, cúi gằm mặt xuống.

Dì Vương thấy thế thì đảo tròng mắt một vòng rồi khuyên nhủ: “Cô Tống, cô qua ở đi. Dù sao cô với cậu nhà cũng đã bên nhau rồi mà, sau này có kết hôn cũng phải dọn qua thôi, bây giờ, cứ coi như là dọn đến ở sớm hơn một chút. Với lại, an ninh ở bên đấy cũng tốt nữa, bình thường hai người không có ở nhà thì cũng đỡ lo lắng hai đứa bé có chuyện gì.”

Tống Vy nghe vậy, đôi mắt thoáng dao động, cũng có chút động tâm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.