Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 467-468



CHƯƠNG 467

“Cô Lâm tìm tôi có chuyện gì?” Tống Vy đóng cửa phòng hỏi.

Lâm Giai Nhi cụp thấp mi mắt xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt: “Tôi nghe nói cô Tống và Hạo Tuấn sống chung rồi, còn dọn tới trang viên Ngự Cảnh đúng không?”

Trang viên Ngự Cảnh, cũng chính là tên căn biệt thự này của Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy đi tới trước giường, khom lưng ngồi xuống mép giường: “Đúng vậy.”

“Tiến triển nhanh thật đấy, mới bên nhau mấy ngày mà đã dọn tới ở chung rồi.” Lâm Giai Nhi bật cười một tiếng.

Tống Vy không nghe ra tiếng cười này của cô ta là chế nhạo hay là ý gì khác, mím đôi môi đỏ, không nói gì.

Lâm Giai Nhi ngừng cười: “Tôi còn nghe nói, cô Tống có hai đứa con đúng không?”

Ánh mắt Tống Vy thoáng động: “Đúng vậy.”

“Hóa ra là thật à.” Khóe miệng Lâm Giai Nhi lạnh lùng cong lên: “Cô Tống đã có hai đứa con mà vẫn ở bên Hạo Tuấn. Cô thật sự cảm thấy, mình xứng với Hạo Tuấn sao?”

Lời nói này khiến sắc mặt Tống Vy trầm xuống, trong đầu không khỏi nhớ tới Hàn Thư tối qua.

Hàn Thư cũng từng nói với Đường Hạo Tuấn, cô không xứng với anh.

Nhưng câu trả lời của Đường Hạo Tuấn lại nằm ngoài dự đoán của cô, đồng thời cũng khiến cô vô cùng cảm động.

Nghĩ vậy, Tống Vy lại một lần nữa nở nụ cười: “Cô Lâm, chuyện tôi xứng hay không xứng với Hạo Tuấn, tôi nghĩ không đến lượt cô lên tiếng. Nếu Hạo Tuấn đã muốn ở bên tôi, vậy thì chứng tỏ trong lòng anh ấy, tôi xứng với anh ấy.”

Lâm Giai Nhi không ngờ Tống Vy sẽ trả lời như vậy, còn trả lời tự tin đến thế.

Vốn dĩ cô ta nghĩ, cố ý nhắc tới đứa con, dùng con cái để khiến Tống Vy hổ thẹn rồi nảy sinh suy nghĩ rút lui, nhưng không ngờ da mặt Tống Vy lại dày như vậy.

“Vậy sao?” Ánh mắt Lâm Giai Nhi thoáng hiện vẻ lạnh lùng, chỉ lướt qua trong giây lát: “Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho Hạo Tuấn, còn làm ba bọn trẻ thay cho người đàn ông khác.”

Tống Vy vẫn duy trì nụ cười: “Cô Lâm, tôi cảm thấy cô nghĩ nhiều rồi, Hạo Tuấn tự mình cam tâm tình nguyện làm ba của con tôi, sao lại không đáng chứ.”

Làm ba của con trai, con gái ruột của mình là lẽ đương nhiên.

Sắc mặt Lâm Giai Nhi lập tức trở nên khó coi: “Cô Tống, cô cố ý giả vờ không hiểu ý của tôi sao?”

Tống Vy nhún vai: “Xin lỗi cô Lâm, có lẽ đầu óc tôi có chút chậm hiểu, tôi thật sự nghe không ra, hay là cô nói thẳng đi.”

“Được. Nếu cô đã mở lời, vậy tôi sẽ nói thẳng luôn, tôi muốn cô chia tay với Hạo Tuấn. Hạo Tuấn ưu tú như vậy, anh ấy không nên ở bên một người phụ nữ đã có con, cô sẽ trở thành vết nhơ của anh ấy.” Lâm Giai Nhi cũng không vòng vo với cô, nắm chặt điện thoại, trong giọng điệu mạnh mẽ còn có chút ra lệnh.

Tống Vy nhìn xuống, hờ hững nói ra hai chữ: “Vết nhơ?”

“Không sai, chính là vết nhơ, một khi người bên ngoài biết đến sự tồn tại của cô, cô cảm thấy họ sẽ nói thế nào về anh ấy đây? Sẽ nói anh ấy là người đàn ông không có mắt nhìn, dùng hàng qua tay, thích đồ secondhand!” Lâm Giai Nhi không chút khách khí nói.

Cái gọi là đàn ông không có mắt nhìn, chính là đàn ông có mắt như mù.

Con gái trẻ trung xinh đẹp thuần khiết thì không cần, cứ nhất quyết muốn đôi giày rách đó.

Ánh mắt Tống Vy trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên vô cảm: “Dùng hàng qua tay? Đàn ông không có mắt? Hiện giờ trong mắt cô Lâm, Hạo Tuấn là như vậy sao?”



CHƯƠNG 468

“Chuyện tôi thấy Hạo Tuấn như thế nào không liên quan gì tới cô, nhưng người ngoài nhất định sẽ nghĩ như vậy.” Lâm Giai Nhi nheo mắt hừ lạnh.

Tống Vy mím chặt đôi môi đỏ: “Người bên ngoài nhìn thế nào tôi không muốn biết, nhưng nếu cô Lâm cũng nghĩ Hạo Tuấn như vậy thì tôi cảm thấy, tình cảm của cô đối với Hạo Tuấn chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi. Mà cô Lâm này, lẽ nào cô thật sự cho rằng Hạo Tuấn không nghĩ tới người ngoài sẽ nói anh ấy thế nào sao?”

“Cái gì?” Lâm Giai Nhi khẽ giật mình.

Tống Vy sửa sang lại mái tóc: “Cô Lâm, đến cô còn có thể nghĩ tới việc người ngoài đồn đại linh tinh thế nào, với trí thông minh của Hạo Tuấn, chắc chắn anh ấy không thể không nghĩ tới, nhưng anh ấy vẫn quyết định ở bên tôi, cô biết vì sao không?”

“Vì… vì sao?” Lâm Giai Nhi há miệng, theo bản năng truy hỏi.

Tống Vy mỉm cười: “Bởi vì anh ấy không quan tâm, anh hoàn toàn không sợ người khác nói gì về anh ấy.

Với thân phận của anh ấy, dù những người đó muốn nói thì cũng không dám nói trước mặt anh ấy.”

Sắc mặt Lâm Giai Nhi cực kỳ khó coi: “Thế nên cô nói với tôi nhiều như vậy, là không đồng ý chia tay với Hạo Tuấn?”

“Người rung động trước là tôi, không sai, nhưng người chủ động theo đuổi tôi lại là Hạo Tuấn. Dù có chia tay thì cũng nên là anh ấy đề nghị. Thế nên cô Lâm này, cô vẫn nên nói với Hạo Tuấn đi, xem anh ấy có đồng ý chia tay hay không. Nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ không nói hai lời, lập tức đồng ý.” Tống Vy xốc chăn lên nằm xuống.

Lâm Giai Nhi cúi đầu, không nói gì.

Nói với Đường Hạo Tuấn? Sao có thể làm vậy được, cô ta sợ chỉ cần vừa mở miệng thôi là hình tượng đẹp đẽ của cô ta trong lòng anh sẽ lập tức sụp đổ, mà điều khiến cô ta tức giận nhất vẫn là Tống Vy, cô ta không ngờ người phụ nữ này lại khó giải quyết đến vậy, nhất quyết không chịu nghe theo.

Vốn dĩ cô ta cho rằng, những lời nói này dù không thể khiến Tống Vy đồng ý chia tay với Đường Hạo Tuấn thì cũng sẽ đả kích tới lòng tự trọng của Tống Vy, khiến Tống Vy hoài nghi bản thân có xứng với Hạo Tuấn hay không, sau đò dần dần chia tay với Hạo Tuấn, nhưng kết quả vẫn không thành công. Xem ra, cô ta phải tìm cách khác rồi.

Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu và tức giận trong lòng, đột nhiên bật cười, nụ cười vô cùng dịu dàng vô hại: “Cô Tống, chúc mừng cô đã thành công vượt qua thử thách của tôi.”

“Hả?” Tống Vy có chút ngơ ngác: “Thử thách?”

“Đúng vậy, những lời vừa nói với cô, thật ra đều là thử thách của tôi thôi.” Lâm Giai Nhi cụp mí mắt: “Tôi muốn kiểm tra xem tình cảm của cô Tống đối với Hạo Tuấn có kiên định hay không, liệu có vì mấy câu nói mà có suy nghĩ muốn từ bỏ hay không.”

“Là như vậy sao?” Tống Vy nheo mắt lại, vẻ mặt không chút tin tưởng.

Lâm Giai Nhi cười nói: “Đương nhiên, lần trước sau khi Hạo Tuấn nói chuyện với tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Hạo Tuấn không yêu tôi, chỉ xem tôi là em gái, tôi và anh ấy đã định trước là không thể ở bên nhau, thế nên tôi hy vọng anh ấy hạnh phúc, vì vậy mới gọi điện thoại tới thử cô.”

Cô ta nói cực kỳ chân thành.

Tống Vy bỗng chốc cũng không thể phân biệt rõ cô ta thật lòng hay giả dối, thế nên dứt khoát không nói gì.

Lâm Giai Nhi nằm lại giường bệnh, nói tiếp: “Cô Tống, cô không nói gì, có phải giận tôi rồi không? Vì vừa rồi tôi thử cô?”

“Không có đâu.” Tống Vy cong khóe miệng, nói với ý cười rất nhạt.

Lâm Giai Nhi buồn bã thở dài: “Tôi biết, chắc chắn cô sẽ tức giận, dù sao thì cũng không có ai thích kiểu thử thách này. Tôi cũng không muốn, nhưng vì Hạo Tuấn, tôi cũng chỉ có thể làm người xấu thôi, hy vọng cô Tống đừng để ý, lần trước cũng vậy.”

“Lần trước?” Tống Vy nhướng mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.