CHƯƠNG 501
Dù sao thì cô ấy cũng chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ, ngay cả khoang thương gia cũng chưa từng ngồi.
Vừa rồi khi đi qua khoang thương gia, cô ấy đã cảm nhận được sự xa hoa của khoang thương gia rồi, không biết khoang hạng nhất sẽ sang trọng tới mức nào.
Đang mải nghĩ thì cửa khoang hạng nhất đã mở, Trình Hiệp làm tư thế mời: “Nhà thiết kế Tống, cô Hạ, mời vào trong.”
“Cảm ơn.” Tống Vy nói cảm ơn với anh ra, dẫn theo Hạ Bảo Châu vào.
Hạ Bảo Châu đi vào, chưa kịp cảm thán về độ xa hoa của khoang hạng nhất thì đã thấy hai đứa trẻ chạy tới, một trái một phải ôm lấy chân Tống Vy.
“Mẹ ơi!” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.
Hạ Bảo Châu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ?”
Cô ấy cúi đầu chỉ vào hai đứa trẻ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Vy, há hốc miệng một lúc mới lên tiếng: “Vy Vy, chúng là con cậu sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, xoa đầu hai đứa trẻ: “Bé cưng, chào dì đi.”
“Cháu chào dì ạ.” Hai đứa trẻ nhìn Hạ Bảo Châu, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào các cháu, chào các cháu.” Hạ Bảo Châu ngơ ngác gật đầu: “Vy Vy, hóa ra cậu đã kết hôn rồi à, có con lớn thế này nữa.”
“Tới rồi.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.
Đường Hạo Tuấn lại di chuyển tầm mắt tới phía Hạ Bảo Châu: “Cô ấy là người bạn mà em nói à?”
Tống Vy gật đầu, vừa định giới thiệu.
Hạ Bảo Châu lập tức hoàn hồn lại, nhìn Tống Vy, rồi lại nhìn Đường Hạo Tuấn, kích động lắp bắp: “Tống… Tống Vy, không ngờ chồng cậu là tổng giám đốc Đường?”
Tống Vy có chút bất ngờ, cũng không giải thích rằng Đường Hạo Tuấn không phải chồng cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên hỏi: “Cậu quen anh ấy à?”
Cô chỉ về phía Đường Hạo Tuấn.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng vừa ý với từ “ông xã” của Hạ Bảo Châu.
Đương nhiên, điều khiến tâm trạng anh thoải mái nhất vẫn là Tống Vy ngầm thừa nhận.
“Không quen.” Hạ Bảo Châu nhìn Đường Hạo Tuấn, vội vàng xua tay lắc đầu: “Tớ chỉ thấy tổng giám đốc Đường trên tạp chí kinh tế tài chính thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Tống Vy chợt hiểu ra, gật đầu.
Hạ Bảo Châu kích động nắm chặt tay lại: “Vy Vy, cậu kết hôn với tổng giám đốc Đường khi nào vậy?”
CHƯƠNG 501
Dù sao thì cô ấy cũng chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ, ngay cả khoang thương gia cũng chưa từng ngồi.
Vừa rồi khi đi qua khoang thương gia, cô ấy đã cảm nhận được sự xa hoa của khoang thương gia rồi, không biết khoang hạng nhất sẽ sang trọng tới mức nào.
Đang mải nghĩ thì cửa khoang hạng nhất đã mở, Trình Hiệp làm tư thế mời: “Nhà thiết kế Tống, cô Hạ, mời vào trong.”
“Cảm ơn.” Tống Vy nói cảm ơn với anh ra, dẫn theo Hạ Bảo Châu vào.
Hạ Bảo Châu đi vào, chưa kịp cảm thán về độ xa hoa của khoang hạng nhất thì đã thấy hai đứa trẻ chạy tới, một trái một phải ôm lấy chân Tống Vy.
“Mẹ ơi!” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.
Hạ Bảo Châu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ?”
Cô ấy cúi đầu chỉ vào hai đứa trẻ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Vy, há hốc miệng một lúc mới lên tiếng: “Vy Vy, chúng là con cậu sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, xoa đầu hai đứa trẻ: “Bé cưng, chào dì đi.”
“Cháu chào dì ạ.” Hai đứa trẻ nhìn Hạ Bảo Châu, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào các cháu, chào các cháu.” Hạ Bảo Châu ngơ ngác gật đầu: “Vy Vy, hóa ra cậu đã kết hôn rồi à, có con lớn thế này nữa.”
“Tới rồi.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.
Đường Hạo Tuấn lại di chuyển tầm mắt tới phía Hạ Bảo Châu: “Cô ấy là người bạn mà em nói à?”
Tống Vy gật đầu, vừa định giới thiệu.
Hạ Bảo Châu lập tức hoàn hồn lại, nhìn Tống Vy, rồi lại nhìn Đường Hạo Tuấn, kích động lắp bắp: “Tống… Tống Vy, không ngờ chồng cậu là tổng giám đốc Đường?”
Tống Vy có chút bất ngờ, cũng không giải thích rằng Đường Hạo Tuấn không phải chồng cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên hỏi: “Cậu quen anh ấy à?”
Cô chỉ về phía Đường Hạo Tuấn.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng vừa ý với từ “ông xã” của Hạ Bảo Châu.
Đương nhiên, điều khiến tâm trạng anh thoải mái nhất vẫn là Tống Vy ngầm thừa nhận.
“Không quen.” Hạ Bảo Châu nhìn Đường Hạo Tuấn, vội vàng xua tay lắc đầu: “Tớ chỉ thấy tổng giám đốc Đường trên tạp chí kinh tế tài chính thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Tống Vy chợt hiểu ra, gật đầu.
Hạ Bảo Châu kích động nắm chặt tay lại: “Vy Vy, cậu kết hôn với tổng giám đốc Đường khi nào vậy?”
CHƯƠNG 502
“Tớ…” Tống Vy mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Đường Hạo Tuấn đặt Tống Dĩnh Nhi xuống, cũng buông tay Tống Hải Dương ra, lên tiếng tiếp lời: “Cũng mấy năm rồi.”
Tống Vy kinh ngạc nhìn về phía anh.
Đúng lúc Đường Hạo Tuấn cũng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Vy nhìn đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của anh, cảm giác sắp chìm vào trong đó.
Tới khi Hạ Bảo Châu vỗ trán nói: “À phải, tớ đúng là ngốc mà. Con của hai người đã lớn bằng ngần này, chắc chắn là kết hôn lâu lắm rồi. Tớ hỏi một câu thừa thãi thật đấy.”
Tống Vy khẽ cong khóe môi, nặn ra một nụ cười gượng, không đáp lại.
Cô biết nói gì đây?
Nếu như cô tiếp lời thì chẳng phải thành ra cô muốn nhanh chóng kết hôn với Đường Hạo Tuấn sao? Nhưng nếu phủ định thì lại thành “vả mặt” Đường Hạo Tuấn, thế nên, im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Như thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tống Vy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, đẩy hai đứa trẻ tới trước mặt Trình Hiệp: “Cậu trông hai đứa đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp đáp một tiếng.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn Tống Vy: “Em vào với anh.”
“Đi đâu?” Tống Vy nhất thời không hiểu gì, chớp mắt nghi ngờ.
Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía phòng nghỉ.
Tống Vy “ồ” lên một tiếng đồng ý.
Sao đó, Đường Hạo Tuấn ôm eo cô, dẫn cô đi về phía phòng nghỉ.
Hạ Bảo Châu nhìn bóng dáng hai người, chắp tay ngưỡng mộ: “Tổng giám đốc Đường yêu Vy Vy quá.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc của chúng tôi quả thực rất yêu nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp bế hai đứa trẻ về vị trí, đáp lại một câu.
Hạ Bảo Châu nhận ra cách xưng hô của anh ta có chút kỳ lạ, khẽ nhíu mày: “Sao anh lại gọi Vy Vy là nhà thiết kế Tống, không phải cậu ấy kết hôn với tổng giám đốc Đường rồi sao?”
“À…” Trình Hiệp giật mình, lúc này mới nhận ra mình gọi sai, nhưng cũng không thể nói thẳng ra là Đường Hạo Tuấn và Tống Vy vẫn chưa kết hôn được, chỉ đành ngượng ngùng cười: “Tôi quen rồi, vì nhà… à không, lúc bà chủ ở bên ngoài thích tôi gọi cô ấy bằng danh xưng trong công việc.”
“Thế à.” Hạ Bảo Châu gật đầu, thu lại mối nghi hoặc trong lòng, rồi chơi đùa với hai đứa trẻ.
Cô ấy rất thích trẻ con, đặc biệt là cặp sinh đôi xinh xắn trước mắt này, càng khiến trái tim cô ấy như tan chảy.
Thấy Hạ Bảo Châu không nghi ngờ lời mình nói, Trình Hiệp lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.
Cũng may, năng lực ứng biến của anh ta không tồi.
Nếu không thì sẽ vả mặt tổng giám đốc Đường nhà mình mất. Dù sao thì cũng chính miệng tổng giám đốc Đường tự nói là đã kết hôn với nhà thiết kế Tống mấy năm.
Nghĩ vậy, Trình Hiệp không khỏi thổn thức nhìn về phía phòng nghỉ.
Bên trong phòng, Tống Vy đóng cửa lại, lúc này mới xoay người hỏi: “Hạo Tuấn, anh bảo em vào đây có chuyện gì sao?”
CHƯƠNG 503
Đường Hạo Tuấn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Tống Vy nghiêng đầu: “Hạo Tuấn?”
Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng cử động, duỗi tay ra, kéo lấy cổ tay Tống Vy, ôm cô vào lòng.
Tống Vy bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, mất mấy giây sau mới thả lỏng ra, giơ tay ôm lấy anh, khẽ vỗ sau lưng anh: “Sao thế, sao tự nhiên lại ôm em?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy đôi môi mỏng, nói một câu.
Cả người Tống Vy cứng đờ: “Kết hôn?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng.
Tống Vy nhẹ nhàng đẩy anh ra, lùi về sau một bước, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện kết hôn?”
“Cô gái vừa rồi nhắc nhở anh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
“Bảo Châu?” Tống Vy lập tức đoán ra cô gái mà anh nhắc đến là ai.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy. Sau này chắc chắn vẫn sẽ có người hỏi chúng ta kết hôn bao lâu rồi, chẳng lẽ lần nào cũng phải nói dối sao?”
Tống Vy mấp máy môi, không nói nên lời.
Đường Hạo Tuấn tiến lên phía trước một bước, một lần nữa thu hẹp khoảng cách với cô: “Cứ nói dối mãi, nhất định một ngày nào đó sẽ bị vạch trần. Hiện giờ đã có một số người biết ba của hai đứa bé là anh, cũng biết chúng ta ở bên nhau rồi, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó, có người để lộ ra việc chúng ta chưa kết hôn, họ sẽ nghĩ về hai đứa trẻ như thế nào đây?”
Nghe vậy, Tống Vy nghẹn lời.
Đúng vậy, đã không ít người biết hai đứa trẻ gọi Đường Hạo Tuấn là ba, đặc biệt là các giáo viên ở trường mẫu giáo và hàng xóm ở chung cư.
Nhưng nếu những giáo viên và hàng xóm đó tình cờ phát hiện ra, cô và Đường Hạo Tuấn chưa kết hôn mà cô đã bảo hai đứa trẻ gọi Đường Hạo Tuấn là ba, phải chăng họ sẽ cảm thấy, ba mẹ con cô quá sốt sắng, muốn được vào nhà giàu?
Thấy ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, Đường Hạo Tuấn hiểu được đại khái cô đang nghĩ gì, giơ tay sửa lại mái tóc cô: “Thế nên chúng ta kết hôn là lựa chọn hoàn hảo nhất, không phải sao?”
Tống Vy không thể phủ nhận những lời này của anh, hít sâu một hơi: “Hạo Tuấn, em vẫn cảm thấy hơi nhanh quá. Em yêu anh, nhưng em và anh mới ở bên nhau đã nhanh chóng tiến tới hôn nhân, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thế nên, em muốn suy nghĩ thêm một chút.”
Dứt lời, cô cụp mi mắt xuống.
Không được nghe câu trả lời của cô, ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện vẻ thất vọng, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.
Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào anh, cất giọng trầm khàn: “Em có thể suy nghĩ, nhưng anh sẽ không cho em thời gian quá dài. Anh sợ anh không chờ nổi. Em biết đấy, anh không thích lề mề. Bất kể đáp án cuối cùng của em sau khi suy nghĩ xong là gì, thì với anh, kết quả vẫn như nhau. Việc kết hôn, anh nghiêm túc đấy!”
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh, trái tim Tống Vy bỗng đập nhanh hơn. Cô bất giác muốn nói đồng ý.
Có điều, cuối cùng lý trí đã ngăn cô lại, mách bảo cô không được bốc đồng. Cô lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, em sẽ suy nghĩ rõ ràng thật nhanh chóng.”
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, không nói gì.
Tống Vy có chút khó chịu, bèn cử động cổ: “Hạo Tuấn, anh có thể buông em ra được rồi chứ?”
Cô chu đôi môi đỏ, giọng nói nghe vừa mềm mại vừa dịu dàng, như thể đang làm nũng.
Đường Hạo Tuấn nhìn đôi môi cô mấp máy, còn thoang thoảng mùi hương, yết hầu anh khẽ động đậy, ánh mắt cũng trầm xuống, sau đó, lập tức đặt nụ hôn lên.