Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 520-521



CHƯƠNG 520

Tống Vy nhìn thấy chiếc nhẫn này, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, vô thức bật ra một câu: “Đẹp quá!”

Cô nghĩ không một người phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của những viên kim cương.

Và cô cũng như vậy!

Đường Hạo Tuấn nghe thấy Tống Vy kinh ngạc kêu lên như vậy, trong mắt lấp lánh ý cười, anh lấy chiếc nhẫn lên: “Em thích không?”

Tống Vy không cần suy nghĩ, gật đầu tắp lự, trả lời ngay: “Em thích.”

Nhưng sau khi vừa nói xong, cô mới nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, xấu hổ cúi đầu xuống.

Trời ạ, cô trả lời hào hứng như vậy không phải là đang nói cho người khác biết cô rất muốn chiếc nhẫn đó sao?

Nhỡ đâu chiếc nhẫn đó không phải là dành cho cô, mà cô lại trả lời như vậy thì không phải là trò cười sao?

“Em thích thì nhận lấy đi.” Đường Hạo Tuấn cầm bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô lên, giữ ngón giữa và từ từ đeo chiếc nhẫn vào.

Tống Vy ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình: “Tặng… tặng em sao?”

“Ừ, là nhẫn cầu hôn.” Đường Hạo Tuấn nói xong, cầm tay cô lên nhẹ nhàng hôn xuống chiếc nhẫn.

Tống Vy bị hành động này của anh làm cho xúc động, cô che miệng tránh cho mình nhất thời vui mừng quá mà bật khóc.

Không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại nhẫn kim cương, cũng như không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại một lời cầu hôn đi kèm nhẫn kim cương.

Cô tưởng rằng lời cầu hôn của anh chỉ là một câu nói, nhưng không ngờ lại thật sự có nhẫn.

Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, anh bỏ tay cô xuống, xoa chiếc nhẫn rồi nói: “Anh không lãng mạn, nên không thể cho em những nghi thức cầu hôn lãng mạn, nhưng…”

Tống Vy đặt một ngón tay lên đôi môi mỏng của anh, cắt ngang những lời phía sau anh định nói: “Không sao, lời cầu hôn của anh đã rất lãng mạn rồi, em rất vui.”

Mặc dù những buổi cầu hôn lãng mạn kia khiến cô rất ghen tị.

Nhưng cô biết rằng với tính cách của anh, anh không thể làm ra được những chuyện đó, mà chuyện anh đã không làm được thì cô cũng miễn cưỡng hay làm khó anh, có nhẫn đã là rất đáng quý rồi.

Sự thông cảm và thấu hiểu của Tống Vy làm trái tim Đường Hạo Tuấn cảm thấy rất ấm áp.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Về sau anh sẽ từ từ bù đắp cho em.”

“Cần gì phải bù đắp chứ, anh cũng đâu nợ em.” Tống Vy dở khóc dở cười, đập vào ngực anh.

Trình Hiệp ở bên cạnh thực sự không chịu nổi khi chứng kiến hai người họ thế này. Anh ta bĩu môi, do dự không biết có nên xin phép ra về không.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của anh ta đột nhiên kêu lên, tiếng nhạc chuông thu hút sự chú ý của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, phá hoại bầu không khí ấm áp của hai người họ.

Trình Hiệp xấu hổ cười cười: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi cũng không muốn như vậy đâu, tôi đi nghe điện thoại trước.”

Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng không nói gì, đôi mắt u ám, âm trầm nhìn anh ta, rõ ràng là khó chịu với cuộc điện thoại của anh ta.

Còn Tống Vy thì xấu hổ cúi gằm mặt.

Dù sao, hai lần cô và Đường Hạo Tuấn thân mật đều bị người khác nhìn thấy, nếu không phát hiện ra thì còn đỡ, như vậy thì đương nhiên là không có chuyện gì.

Nhưng cô lại phát hiện ra, đương nhiên là rất xấu hổ.



CHƯƠNG 521

Trình Hiệp quay người lại, cố hết sức để không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn. Anh ta lấy điện thoại ra, xem màn hình hiển thị cuộc gọi đến rồi kề lên tai, trả lời: “Bác sĩ Mạnh.”

“Hạo Tuấn đâu?” Mạnh Ngọc hỏi.

Trình Hiệp quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc đang ở đây.”

“Cậu đưa điện thoại cho cậu ấy đi, điện thoại của cậu ấy tắt máy rồi.” Mạnh Ngọc thúc giục.

Trình Hiệp quay người lại, đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cầm lấy, anh không để vào tai mà mở loa ngoài rồi đặt xuống bàn nước trước mặt: “Có chuyện gì sao?”

“Nghe nói Tống Vy mang thai rồi, chuyện này là thật sao?” Mạnh Ngọc đang ngồi trên ghế văn phòng của mình, nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi.

Tống Vy nhìn chiếc điện thoại chăm chú: “Sao anh biết được?”

Ánh mắt Mạnh Ngọc lộ ra vẻ bất ngờ: “Hả, cô cũng có ở đó sao?”

Tống Vy mỉm cười, “ừ” một tiếng: “Chào bác sĩ Mạnh.”

“Chào cô, chào cô. Có đúng là cô đang mang thai không?” Mạnh Ngọc hỏi lại lần nữa.

Đường Hạo Tuấn không thích cô nói chuyện nhiều với những người đàn ông khác, mím môi nói: “Làm sao cậu biết được chuyện này vậy?”

“Dì Vương nói với tôi, bà ấy bảo tôi thu xếp một chút, cậu có thể đưa Tống Vy đến khám thai.” Mạnh Ngọc tươi cười trả lời, tôn lên gương mặt trẻ con, làm anh ta trông càng đáng yêu hơn.

Tống Vy nhìn về phía phòng bếp: “Dì Vương đúng là suy nghĩ chu đáo.”

Đường Hạo Tuấn nâng cằm, không trả lời gì, sau đó anh mới nói vào điện thoại: “Vậy cậu thu xếp đi, một lát nữa chúng tôi sẽ qua.”

“Được, tôi sẽ thu xếp.” Mạnh Ngọc gật đầu.

Cuộc gọi kết thúc, Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Tống Vy cũng không từ chối.

Bởi cho dù Đường Hạo Tuấn không sắp xếp thì cô cũng sẽ kiểm tra.

Trong giai đoạn đầu của thai kỳ, thai nhi có rất nhiều vấn đề, không thể không đi khám thai được.

“Tôi đi lái xe.” Trình Hiệp cầm lại điện thoại của mình, nhận trách nhiệm làm tài xế.

Không bao lâu sau, họ đã đến bệnh viện.

Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy tới thẳng khoa phụ sản.

Mạnh Ngọc đã chờ sẵn họ ở đó, nhìn thấy họ đến, anh ta lập tức dừng cuộc trò chuyện với một bác sĩ khác rồi đi sang.

Anh ta nhìn bụng Tống Vy trước rồi nhìn Đường Hạo Tuấn như cười như không, nói đùa: “Hạo Tuấn, thật sự không ngờ, tốc độ của cậu cũng nhanh thật. Hai người mới ở bên nhau không bao lâu mà đã có con luôn rồi.”

Tống Vy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, cô cúi đầu không nói gì.

Đường Hạo Tuấn khẽ liếc mắt sang phía Mạnh Ngọc: “Được rồi, khi nào thì bắt đầu?”

“Bây giờ bắt đầu luôn. Cậu chờ ở bên ngoài đi, cô theo tôi nào.” Bốn chữ cuối cùng là Mạnh Ngọc đang nói với Tống Vy.

Tống Vy “ừ” một tiếng, cô nhìn Đường Hạo Tuấn lần nữa rồi mới đi theo Mạnh Ngọc vào khoa phụ sản.

Đường Hạo Tuấn ngồi ghế bên ngoài hành lang, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong thời gian chờ, anh cũng thấy nhiều thai phụ vác chiếc bụng to đi ra đi vào.

Khuôn mặt của những thai phụ ấy đều toát lên vẻ dịu dàng của người mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.