CHƯƠNG 532
Cô gỡ tay anh ra.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu, nhìn động tác quỳ gối của cô, không nói gì, ánh mắt vô cùng u ám, lập tức có thứ gì đó như đang lập lòe.
Tống Vy không phát hiện ra, vừa tháo cà vạt giúp anh vừa nói: “Vừa rồi anh kéo lung tung như vậy, đúng là khiêu khích nhà thiết kế bọn em. Đối với bọn em, mỗi một tác phẩm đều là một đứa con, thế nên bọn em không thích nhìn khách hàng đối xử thô lỗ với chúng như vậy đâu. Xong rồi.”
Tống Vy gỡ cà vạt rồi ném xuống giường, vỗ vỗ tay, chuẩn bị xong việc bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, Đường Hạo Tuấn lại giữ chặt tay cô, yết hầu khẽ động, giọng nói hơi khàn khàn: “Chưa xong đâu, tiếp tục.”
“Tiếp tục?” Tống Vy nghi hoặc nhìn anh: “Xong rồi mà, không phải cà vạt ở đây rồi sao?”
“Vẫn còn quần áo và sơ mi chưa cởi.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn âm trầm, nhìn thẳng vào cô.
Tống Vy tròn mắt, lập tức hiểu ra tất cả, mặt đỏ lên: “Sao cái này cũng bảo em cởi?”
“Anh muốn thay đồ ngủ, không thể chỉ tháo mỗi cà vạt được chứ?” Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười.
Tống Vy thấy vậy, mặt càng đỏ lên: “Vậy anh tự mình cởi đi!”
“Là em tự nhận việc này, thế nên em phải làm tới cùng.” Đường Hạo Tuấn cong môi nói.
“Em…” Cái miệng nhỏ của Tống Vy khẽ chu lên, lập tức không biết nói gì.
Đúng vậy, lúc anh tháo cà vạt, không phải do cô nhìn không thuận mắt nên mới tự mình giành lấy tháo giúp anh sao?
Không ngờ có vậy thôi mà bị anh ăn vạ!
Tống Vy bất đắc dĩ ôm mặt, sau đó như thể chấp nhận số phận, đặt tay trở lại chiếc sơ mi của anh, bắt đầu giúp anh cởi quần áo.
Trong lúc này, ngón tay cô không thể tránh khỏi đụng vào ngực anh, rõ ràng không có bất kỳ ý gì, nhưng Đường Hạo Tuấn lại thấy như trêu chọc, khiến ngực anh như bị lông vũ lướt qua, ngứa ngáy, ánh mắt cũng ngày càng trầm xuống.
Ngay sau đó, anh nheo mắt lại, đè thẳng Tống Vy lên giường.
Tống Vy sững sờ, ngây ngốc nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, cúi đầu hôn cô.
Lúc này, sao Tống Vy còn có thể không biết anh muốn làm gì, thầm lườm nguýt trong lòng, cuối cùng vẫn choàng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại anh.
Được đáp lại, Đường Hạo Tuấn như nhận được khích lệ, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó nụ hôn càng mãnh liệt hơn.
Ngày hôm sau, eo Tống Vy đau nhức, Đường Hạo Tuấn hiếm khi vẫn còn ở nhà, chưa ra ngoài.
Tống Vy xoa eo, trừng mắt nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn mặc áo choàng tắm đi tới mép giường, tóc vẫn còn đọng nước, rõ ràng vừa mới tắm xong.
“Đau lắm à?” Anh hỏi.
“Vẫn ổn.” Tống Vy xốc chăn lên, cắn răng bước hai chân, muốn xuống giường.
Nhưng cô vừa giẫm chân xuống đất đã dồn đến nơi nào đó, hai chân mềm nhũn như sắp ngã xuống đất.
Đúng lúc này, Đường Hạo Tuấn khom lưng duỗi tay ra, bế bổng cô lên: “Được rồi, anh bế em đi rửa mặt.”