CHƯƠNG 556
Nhìn thấy là Mạnh Ngọc gọi tới, lông mày anh cau lại, sau đó lướt sang nút nghe, đặt điện thoại bên tai: “Alo?”
“Hạo Tuấn, không xong rồi, Giai Nhi xảy ra chuyện rồi.” Trong điện thoại vang lên giọng nói nóng vội của Mạnh Ngọc.
Đường Hạo Tuấn siết chặt khăn ăn trong tay: “Cậu nói cái gì? Nói rõ ra, Giai Nhi làm sao?”
Nghe thấy anh nhắc tới Lâm Giai Nhi, động tác nhét khăn ăn vào cổ của Tống Vy đột ngột dừng lại, vẻ mặt cũng cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cô Lâm làm sao vậy?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời câu hỏi của cô, mà căng mặt chờ câu trả lời của Mạnh Ngọc.
Trên người Mạnh Ngọc mặc đồ vô trùng, đang vừa vội vàng đi về phía phòng cấp cứu vừa nói gấp gáp: “Giai Nhi uống rượu, còn nôn ra máu nữa, lúc được y tá phát hiện đã thoi thóp rồi, bây giờ đang cấp cứu trong phòng cấp cứu.”
“Uống rượu?” Đường Hạo Tuấn cắn răng: “Vì sao cô ấy lại uống rượu?”
“Vì sao ư?” Trong đôi mắt đằng sau kính của Mạnh Ngọc lóe lên sự tự giễu: “Còn có thể vì sao nữa, bởi vì hôm nay cậu kết hôn đấy!”
Đường Hạo Tuấn ở đầu dây bên này không có gì để nói.
Hai giây sau, anh nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, trong mắt đã là vẻ âm trầm, dường như quyết định điều gì đó, bèn kéo ghế ra đứng lên.
Tống Vy nhìn thấy hành động này của anh, cô nhận ra điều gì đó, miệng hé mở, giọng nói có chút khô khốc: “Anh muốn tới bệnh viện à?”
Đường Hạo Tuấn không hề bất ngờ khi cô đoán được suy nghĩ của anh, nắm chặt điện thoại “ừ” một tiếng: “Giai Nhi vào phòng cấp cứu rồi, anh phải qua đó xem cô ấy thế nào.”
“Có thể không đi được không?” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn khẽ cau mày lại: “Anh xin lỗi, anh bắt buộc phải đi, nếu không thì anh không yên tâm.”
“Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta sau khi kết hôn.” Tống Vy cũng đứng dậy.
Hàng lông mày cau chặt của Đường Hạo Tuấn thả lỏng, trong mắt thoáng hiện vẻ hối lỗi: “Anh biết, nhưng anh sẽ về nhanh thôi.”
Nghe thấy vậy, Tống Vy không nói gì nữa, cụp mi mắt không biết đang nghĩ những điều gì.
Qua vài giây sau, cô hít một hơi, ngước mắt lên nhìn anh: “Em biết rồi. Tóm lại là cho dù em nói gì thì anh cũng sẽ đi, đúng không? Được, anh đi đi, em không ngăn cản anh, nhưng chỉ được một lần này thôi.”
“Hả?” Khóe mắt Đường Hạo Tuấn hơi giật.
Tống Vy nhếch khóe môi giải thích: “Ban nãy, lúc nhận điện thoại em cũng nghe thấy rồi, cô Lâm biết được tin chúng ta kết hôn nên mới uống rượu tới mức vào phòng cấp cứu. Nhưng nếu sau này cô ấy nghe tin chúng ta có con rồi, hoặc ra ngoài hẹn hò cũng sẽ làm như vậy, có phải lần nào anh cũng bỏ em lại, đi thăm cô ấy không?”
Lời nói của cô khiến con ngươi Đường Hạo Tuấn co rụt lại, cũng ý thức được hành động của mình có hơi manh động, khi nghe thấy Lâm Giai Nhi xảy ra chuyện là muốn chạy ngay đi.
Đường Hạo Tuấn bèn vươn tay ra, ôm Tống Vy vào lòng, dùng động tác này để cho cô cảm giác an toàn, cũng bảo đảm rằng: “Không đâu, anh sẽ nói rõ với cô ấy, để lần sau cô ấy không làm như vậy nữa.”
“Cũng mong cô ấy có thể nghe lọt tai.” Khóe miệng Tống Vy nhếch lên nở nụ cười trào phúng.
Cô không cho rằng lần sau Lâm Giai Nhi sẽ không làm như vậy nữa.