Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 594



CHƯƠNG 594

Dì Vương làm việc quanh năm nên tất nhiên rất khỏe mạnh, bà thoải mái tiếp nhận hai đứa trẻ: “Cậu đừng lo, cứ để tôi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.

Dì Vương nhìn về phía cửa phòng bệnh ở đằng sau: “Đúng rồi, còn mợ chủ, cô ấy… không sao chứ?”

“Không sao, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy.” Đường Hạo Tuấn xoa thái dương nói.

Dì Vương gật đầu: “Vậy là tốt rồi, bây giờ là lúc mợ chủ yếu ớt nhất, cậu nhất định phải an ủi cô ấy. Tôi đi về trước đây.”

Nói xong bà ôm hai đứa bé rời đi.

Đường Hạo Tuấn mở cửa đi vào, đi tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say trên giường một hồi lâu, sau đó cũng ghé vào bên cạnh giường bệnh ngủ thiếp đi.

Khi Tống Vy tỉnh dậy thì trời đã tối.

Cô bị tiếng nói chuyện đánh thức, tuy tiếng nói đã hạ thấp xuống rất nhiều, nhưng khi lọt vào tai cô vẫn rất ồn ào.

Cô bóp trán ngồi dậy.

Người nói đang nói nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn lại.

“Em tỉnh rồi.” Đường Hạo Tuấn bỏ Lâm Giai Nhi lại rồi bước tới, lấy một cái gối đặt sau lưng Tống Vy.

Tống Vy dựa vào gối, yếu ớt nói: “Cám ơn.”

Có thể do ban ngày đã khóc nhiều quá nên giờ giọng cô rất khàn, cực kỳ khó nghe.

Đường Hạo Tuấn lấy cho cô một ly nước: “Uống một ít cho trơn cổ họng đi.”

Tống Vy giơ cánh tay nhợt nhạt lên cầm lấy ly nước, khẽ nhấp một ngụm nước.

Nước trong cốc vừa ấm vừa ngọt, có lẽ đã rót ra từ lâu, còn thêm cả mật ong, đợi cô tỉnh lại là có thể uống được ngay.

Sự chăm sóc chu đáo của người đàn ông khiến trái tim đau khổ của Tống Vy cuối cùng cũng được an ủi.

“Còn muốn uống nữa không?” Thấy Tống Vy uống nước xong, Đường Hạo Tuấn cầm lấy cốc nước, hỏi cô.

Tống Vy lắc đầu: “Không uống nữa.”

Đường Hạo Tuấn đặt ly nước sang một bên, lại hỏi: “Thế có đói không?”

Tống Vy vẫn lắc đầu như cũ, tỏ ý bản thân không đói.

Lâm Giai Nhi ngồi trên sô pha đối diện với giường bệnh, thấy Đường Hạo Tuấn chăm sóc Tống Vy cẩn thận, chu đáo, bàn tay cô ta đặt trên thành sô pha không khỏi nắm chặt lại, trong lòng càng thêm đố kỵ không thôi, nhưng trên mặt thì lại không thể hiện ra chút nào, mỉm cười nói: “Cô Tống, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Cô không biết lúc cô ngủ, Hạo Tuấn lo lắng cho cô đến nhường nào đâu.”

Tống Vy nâng mí mắt lên nhìn Lâm Giai Nhi: “Sao cô cũng ở đây?”

“Tôi nghe dì Vương nói cô Tống nhập viện, thế nên tôi tới thăm cô.” Lâm Giai Nhi mỉm cười thân thiện.

Tống Vy thầm ồ một tiếng trong lòng.

Thăm cô?

Thăm Đường Hạo Tuấn mới đúng.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tống Vy lại không nói ra.

Hiện giờ, trong lòng cô tràn đầy đau khổ vì chuyện mẹ mất, người khác không đáng để cô nghĩ ngợi nhiều.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên lặng trong phòng bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.