Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 595



CHƯƠNG 595

Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại trong túi ra, sau khi nhìn thoáng qua, anh nhíu mày lại: “Anh ra ngoài nghe điện thoại. Giai Nhi, cậu cũng về trước đi.”

“Tôi không vội. Giờ cũng không phải thời gian y tá kiểm tra phòng. Tôi ở đây với cô Tống.” Lâm Giai Nhi nhìn về phía Tống Vy.

Đường Hạo Tuấn do dự vài giây, cuối cùng vẫn đồng ý.

Với tình hình hiện giờ của Tống Vy, có người ở bên thì anh cũng yên tâm hơn.

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn xoa đầu Tống Vy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tống Vy và Lâm Giai Nhi.

Tống Vy không muốn để ý tới Lâm Giai Nhi, nhưng cô ta lại không nghĩ như vậy.

Cô ta vịn vào thành ghế sô pha rồi đứng dậy, đi về phía giường bệnh, dừng lại bên mép giường: “Cô Tống, tôi nghe Ngọc nói, vì mẹ qua đời, cô đau lòng quá độ nên mới phải nhập viện?”

Nghe thấy ba chữ mẹ qua đời, đôi mắt đen nhánh ảm đạm của Tống Vy cuối cùng cũng có chút phản ứng, cô chậm rãi di chuyển phần cổ cứng đờ, nhìn về phía Lâm Giai Nhi: “Chuyện này có liên quan gì tới cô?”

“Không liên quan gì cả.” Lâm Giai Nhi nhún vai, trên mặt nở nụ cười có chút ác ý: “Nhưng nhìn dáng vẻ cô Tống đau thương, buồn bã, tôi thấy rất vui đấy.”

Đồng tử Tống Vy hơi run rẩy: “Vui?”

“Đúng vậy.” Ngón tay Lâm Giai Nhi vuốt ve rào chắn bên giường, giọng nói lộ ra vẻ kiêu ngạo, hả hê: “Nhìn dáng vẻ cô Tống bây giờ, tôi lại nhớ tới mình trước đây. Lúc trước, khi Hạo Tuấn bị cô cướp đi, tôi cũng sống không bằng chết như vậy. Nên bây giờ nhìn cô Tống có dáng vẻ thế này, tôi thấy rất vui.”

“Hóa ra là vậy.” Tống Vy nắm chặt chăn trên người, cười khẩy nói: “Không ngờ cô Lâm lại nói ra lời khiến người ta kinh ngạc, khiếp sợ đến vậy. Xem ra đây mới là bộ mặt thật của cô Lâm nhỉ.”

Ánh mắt Lâm Giai Nhi thoáng động, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Tống Vy nhắm mắt lại: “Tôi muốn biết, vì sao hiện giờ cô Lâm không còn giả vờ trước mặt tôi nữa?”

“Chẳng vì sao cả, giả vờ cũng rất mệt mỏi, mà tôi cũng chán rồi. Vả lại, Hạo Tuấn không ở đây, tôi có giả vờ hay không cũng không có gì khác biệt.” Lâm Giai Nhi nhún vai.

Đôi môi tái nhợt của Tống Vy mím chặt lại: “Vậy sao? Nếu đây mới là bộ mặt thật của cô Lâm, vậy tôi muốn hỏi cô Lâm, những chuyện thiêu hủy kho hàng của tôi, khiến con trai và bạn tôi gặp tai nạn xe, còn cấu kết với Tống Huy Khanh bắt cóc tôi, có phải cô Lâm làm hay không?”

Rất lâu trước kia cô đã hoài nghi, nhưng sau đó lại xua tan nghi ngờ.

Cho tới bây giờ, Lâm Giai Nhi lộ ra bộ mặt thật, cô mới một lần nữa cảm thấy hoài nghi.

Lâm Giai Nhi kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Hóa ra cô Tống còn trải qua những chuyện đáng sợ như vậy sao?”

Ánh mắt Tống Vy lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Giai Nhi, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta thật sự không biết, hay là đang giả vờ.

Nhưng nhìn một lúc, vẻ mặt Lâm Giai Nhi vẫn ngạc nhiên, kinh hãi như cũ, giống như cô ta thật sự không biết gì.

Nhất thời, Tống Vy cũng không phân rõ được.

Lâm Giai Nhi mỉm cười: “Cô Tống đừng thất vọng, tôi tin cô nhất định có thể bắt được kẻ đứng sau. Có điều, cô Tống ạ, tôi muốn biết, vì sao kẻ đó muốn làm vậy với cô?”

Tống Vy cụp mi mắt xuống, không muốn trả lời.

Ánh mắt Lâm Giai Nhi lạnh lùng, có chút không vui: “Nếu cô Tống đã không muốn nói thì tôi không hỏi nữa.”

“Vậy mời cô đi cho.” Tống Vy day trán, hạ lệnh đuổi khách.

Lâm Giai Nhi nhếch môi cười: “Cô Tống đang đuổi tôi đi sao? Có mất lịch sự quá không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.