CHƯƠNG 672
Trần Châu Ánh sửa xong thiết kế của mình, phát hiện không còn vấn đề gì nữa mới hài lòng mỉm cười: “Tuyệt lắm, tớ đúng là thiên tài mà.”
“Được rồi, mau gửi đi đi.” Tống Vy buồn cười nhìn cô ấy.
Trần Châu Ánh lập tức cầm lấy bản thiết kế, chụp ảnh gửi đi. Sau khi gửi đi, điện thoại của cô ấy chợt reo lên.
“Xin lỗi Vy Vy nhé, tớ đi nghe điện thoại một lát.” Trần Châu Ánh lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tống Vy đáp một tiếng, ra hiệu cứ tự nhiên.
Thấy tên hiển thị trên màn hình là đàn anh, Trần Châu Ánh cười khẽ một tiếng, ấn nghe: “Alo, đàn anh à?”
“Em đang ở đâu?” Người đàn ông bên kia hỏi.
Trần Châu Ánh liếc mắt nhìn Tống Vy: “Em đang ngồi cùng với đối tác, có chuyện gì không?”
“Không có gì, anh nghe nói thiết kế của bọn em hoàn thành rồi đúng không?”
Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng thế, vô cùng hoàn mỹ, em đã gửi qua cho công chúa rồi.”
“Vậy sao? Anh biết rồi.” Người đàn ông nói.
Trần Châu Ánh nhíu mày: “Đàn anh, anh hỏi để làm gì vậy?”
“Cũng không có gì to tát đâu, chỉ là muốn nói trước với em một tiếng là ngày mai công chúa sẽ đến chỗ em, nếu rảnh thì em nhớ sắp xếp khách sạn các thứ cho công chúa nhé.”
“Cái gì? Công chúa đến đây sao?” Trần Châu Ánh kinh ngạc trợn trừng mắt.
Tống Vy nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt, nhìn theo điện thoại của cô ấy.
Người đàn ông kia cười cười: “Đúng vậy, anh vừa mới nghe thầy nói, thầy bảo anh báo cho em biết, em đặt phòng khách sạn cho công chúa đi.”
“Được, em biết rồi.” Trần Châu Ánh kích động đồng ý.
Nói chuyện xong, cô ấy đặt điện thoại xuống.
Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay, hỏi: “Công chúa sắp đến thành phố Giang hả?”
“Đúng vậy.” Trần Châu Ánh cười đáp: “Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta không cần phải ra nước ngoài nữa, có thể hoàn thiện hết lễ phục và trang sức ở đây luôn.”
Tống Vy nghe được tin tức này cũng cảm thấy rất vui mừng.
Dù sao thì không phải ai cũng có thể dễ dàng thích nghi được ngay khi phải đi đến một đất nước khác.
Có thể thuận tiện hơn thì sao lại không chứ.
“Nhưng mà tại sao công chúa lại đột nhiên muốn đến đây?” Tống Vy tò mò.
Trần Châu Ánh nhún vai: “Ai mà biết được, có thể là ý định đột xuất.”
“Cũng có thể đấy.” Tống Vy không ý kiến.
“Được rồi Vy Vy, tớ đi trước đây. Nếu có thêm tin tức gì về công chúa thì tớ sẽ báo cho cậu biết. Giờ tớ phải đi sắp xếp chỗ ở cho công chúa cái đã.” Trần Châu Ánh lắc lắc di động trong tay.
Tống Vy “ừ” một tiếng, đứng dậy tiễn cô ấy đến cửa công ty.
Sau khi quay lại, Giang Hạ đến bên cạnh Tống Vy: “Vy Vy, Châu Ánh đi rồi hả?”
“Đi rồi.” Tống Vy trả lời.
Giang Hạ nhìn gương mặt tươi cười của cô: “Trông cậu có vẻ rất vui, có chuyện gì hả?”
“Cũng không có gì đâu, chỉ là công chúa sắp đến đây thôi.”