CHƯƠNG 700
Cô biết rằng mình đã bị trúng kế rồi.
Tống Vy lảo đảo, cuối cùng không gắng gượng được nữa mà ngã về phía sau.
Người đàn ông làm cô choáng váng lập tức tiến lên một bước, ngay trước khi Tống Vy ngã xuống đất, anh ta cúi người vác cô lên vai, đi về phía chiếc ô tô màu đen trước mặt.
Giang Hạ ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới: “Này, anh muốn làm gì, mau buông Vy Vy ra!”
Người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, cười lạnh lùng rồi làm một động tác tay với không khí.
Giang Hạ không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô vang lên.
Cô ấy vô thức quay đầu lại, thì nhìn thấy một chiếc ô tô lao về phía mình.
Lúc này, trên mặt cắt không còn một giọt máu, cô ấy sợ tới mức toàn thân không thể động đậy.
Đầu óc cô ấy càng trở nên trống rỗng, chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất, đó là chiếc xe này muốn đâm chết mình!
Thấy chiếc xe trước mặt cách mình mỗi lúc một gần hơn, Giang Hạ dường như có thể ngửi được mùi của xăng, cảm nhận được sức nóng từ xe tỏa ra.
Giờ phút này, cô ấy có thể thấy trước được cảnh cả người mình bị tông bay lên không trung.
Giang Hạ sợ hãi hét lên, vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.
Nhưng chờ mấy giây sau, không cảm giác được cơ thể của mình xảy ra điều gì bất thường cả, cô ấy không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Hé mắt ra một chút, cô ấy phát hiện chiếc xe vốn định tông về phía mình đã lái sang hướng khác, cô ấy còn có thể nhìn thấy đuôi của chiếc xe kia.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không đụng cô ấy sao?
Sắc mặt của Giang Hạ trở nên tái nhợt nhìn theo hướng của chiếc xe kia rời đi. Một hồi lâu, tâm trạng lo lắng cực độ mới chậm rãi bình phục lại, nỗi sợ trong lòng cũng dần dần biến mất.
Mà lúc này đây, cô ấy cũng nhớ tới Tống Vy.
“Vy Vy!” Giang Hạ nhìn về chỗ mà Tống Vy đang đứng chống cự, nơi đó đã không còn một ai nữa.
Nói cách khác, Tống Vy đã bị người ta bắt đi rồi.
Mà chiếc xe vừa định đụng cô ấy cùng đám người đã bắt Tống Vy là cùng một bọn, chúng làm vậy để phòng ngừa trường hợp có người đến cứu Tống Vy.
Một khi xuất hiện người đến cứu Tống Vy thì lập tức sẽ có người lái xe lại gần để ngăn cản.
Cho nên chiếc xe hồi nãy cũng không phải có ý định đâm chết cô ấy, chỉ là muốn hù dọa cô ấy, sau đó tranh thủ thời gian giúp đám người muốn bắt Tống Vy đi mà thôi.
Đáng chết!
“Lần này xong rồi!” Sắc mặt Giang Hạ lo lắng dậm chân, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, báo cho cảnh sát rằng, Tống Vy đã bị bắt cóc.
Không chỉ vậy, sau khi báo với cảnh sát, cô ấy cũng vội vàng gọi điện thoại cho phía tập đoàn Đường Thị, muốn lập tức nói chuyện này cho Đường Hạo Tuấn biết.
Chỉ là cô ấy không có phương thức liên lạc của Đường Hạo Tuấn, chỉ có thể gọi đến bộ phận tiếp tân của tập đoàn Đường Thị.
“Xin chào.” Giọng nói dịu dàng của nhân viên lễ tân vang lên: “Xin hỏi bạn cần trợ giúp gì?”