Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 781



CHƯƠNG 781

Lâm Giai Nhi càng tỏ vẻ ấm ức: “Cô Tống, đây là cách cô giáo dục con cái sao? Cô để mặc cho bọn chúng nói láo như vậy sao?”

“Con tôi không hề nói dối. Trái lại tôi còn cảm thấy tôi đã dạy dỗ chúng rất đúng, chúng khiến tôi tự hào. Cô Lâm, cô là người lớn mà lại nhục mạ hai đứa trẻ một cách quá đáng như vậy. Tôi nghĩ người nên được giáo dục là cô mới đúng.” Tống Vy nắm chặt lấy tay hai đứa trẻ, đáp lại.

Nói xong, cô lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, lời hai đứa trẻ nói là thật, cô Lâm cứ luôn miệng nói chúng là con hoang, anh tin em đi.”

Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt, ánh mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Giai Nhi giữ chặt tay anh: “Hạo Tuấn, tôi thật sự không làm vậy. Nếu tôi thật sự làm như vậy thì nhất định phải có lý do. Tại sao tôi lại vô duyên vô cớ nói hai đứa trẻ là con hoang chứ? Tôi và hai đứa trẻ có thù oán gì đâu.”

“Cô và bọn trẻ không có, nhưng tôi và cô thì lại có. Bọn trẻ là con tôi, cô hoàn toàn có động cơ để nhằm vào chúng, không phải à?” Tống Vy cười nói.

Lâm Giai Nhi cắn môi: “Cô Tống, cô như vậy không cho rằng mình đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay sao?”

“Không hề, bởi vì đây là sự thật.” Tống Vy vô cảm.

Lâm Giai Nhi rưng rưng khóe mắt: “Hạo Tuấn…”

“Đủ rồi.” Đường Hạo Tuấn rút tay lại: “Nếu hai người đều cố chấp cho mình là đúng, vậy đừng lằng nhằng nữa, rốt cuộc sự thật thế nào thì xem camera sẽ rõ.”

Camera?

Con ngươi của Lâm Giai Nhi co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn: “Trong biệt thự có camera sao?”

Tống Vy cũng kinh ngạc nhìn Đường Hạo Tuấn.

Nhưng không phải kinh ngạc vì biết có camera giám sát trong biệt thự.

Mà là làm thế nào Đường Hạo Tuấn biết biệt thự có camera. Tất cả các camera đều do cô lắp đặt, nhưng anh chưa từng nói cho cô biết.

“Ba, cô Lâm hoảng sợ kìa, rõ ràng là cô ấy chột dạ.” Tống Hải Dương chỉ vào Lâm Giai Nhi, hưng phấn nói.

Lúc này Lâm Giai Nhi mới giật mình, cô ta đã phản ứng quá lộ liễu khi nghe được có camera giám sát và để lộ sơ hở.

Lâm Giai Nhi nhất thời không dám nhìn mặt Đường Hạo Tuấn, luống cuống nói: “Hạo Tuấn, tôi…”

“Thực ra trong biệt thự không hề có camera, vừa nãy tôi tùy tiện nói chỉ để xem phản ứng của cậu thôi. Giai Nhi, cậu quả thực làm tôi thất vọng.”

Nói xong, Đường Hạo Tuấn lướt qua cô ta, đi về phía cầu thang.

Khi đi ngang qua Tống Vy, cô đã gọi anh lại: “Hạo Tuấn, anh có đọc được tin nhắn lúc sáng em gửi cho anh không? Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?”

“Không có gì để nói hết.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng buông ra một câu, tiếp tục nhấc chân đi lên lầu.

Tống Vy rũ mí mắt ảm đạm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Lúc này Lâm Giai Nhi đột nhiên quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Tống Vy, đừng vội tự mãn. Cho dù lần này bị vạch trần thì tôi cũng sẽ không thua đâu.”

Nói xong, cô ta cũng đi lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và hai đứa trẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.