Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 804



CHƯƠNG 804

Tinh, thang máy đã tới.

Giang Hạ đi ra ngoài cửa lớn tập đoàn, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Tống Vy: “Vy Vy, tin tức tốt.”

“Tin tức tốt gì?” Tống Vy đang ngồi trên bàn làm việc sửa chữa bản thiết kế mà nhà thiết kế giao cho, nghe cô ấy nói, cô không khỏi khẽ cười một tiếng.

“Tớ giúp cậu lấy được tóc của tổng giám đốc Đường rồi.” Giang Hạ nói.

Tống Vy bất ngờ, bút chì trong tay cũng rơi xuống bàn: “Cậu lấy được kiểu gì?”

“Chuyện này… thôi bỏ đi. Nói thật cho cậu biết, tớ không tới xưởng mà tới tập đoàn Đường Thị. Tổng giám đốc Đường đối xử với cậu như vậy, tớ không chịu được, thế nên đi nói với anh ta giúp cậu, nhân tiện túm vài sợi tóc của anh ta luôn.” Giang Hạ sờ mũi nói.

Khóe miệng Tống Vy khẽ động, vừa cảm động vừa có chút dở khóc dở cười: “Cậu đấy, cậu không sợ anh ấy trả thù cậu à?”

“Không sao, anh ta cũng đâu thể giết tớ được.” Giang Hạ nhún vai, không cho là vậy.

Tống Vy lắc đầu: “Thế giờ cậu đang ở đâu?”

“Tớ đã ra khỏi tập đoàn Đường Thị rồi, sắp về công ty đưa tóc cho cậu rồi đây, ngoài ra còn nói với cậu chuyện khác nữa.”

“Được, đi đường cẩn thận.” Tống Vy gật đầu.

Nói chuyện xong, Giang Hạ tới lấy xe, lái xe rời đi.

Mãi tới khi xe cô ấy dần không nhìn thấy, một bóng dáng đi ra từ phía sau bồn hoa trước cửa lớn tập đoàn Đường Thị, ánh mắt âm u nhìn về phía cô ấy đã đi xa.

Nếu vừa rồi cô ta nghe không lầm, Giang Hạ lấy tóc của Đường Hạo Tuấn, muốn đưa cho Tống Vy.

Chẳng lẽ Tống Vy muốn làm giám định ADN cho Hạo Tuấn và hai đứa con hoang kia?

Nghĩ tới đây, Lâm Giai Nhi đột nhiên ngắt một bông hoa trên bồn hoa, đóa hoa lập tức bị cô ta bóp nát.

“Không được, mình nhất định phải tiêu hủy tóc của Hạo Tuấn, tuyệt đối không để Tống Vy làm giám định.” Lâm Giai Nhi thấp giọng nói, giọng điệu lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Vốn dĩ cô ta đã đi rồi, nhưng trên đường nhớ ra để quên đồ, đang định trở lại lấy.

Không ngờ lại thấy Giang Hạ đi từ bên trong ra, cô ta nói không lại Giang Hạ, cũng không muốn đụng mặt Giang Hạ nữa, thế nên tránh đi, không ngờ lại nghe được Giang Hạ nói chuyện điện thoại.

Cũng may mà nghe được, nếu không mọi chuyện sẽ tiêu tùng mất. Nếu Hạo Tuấn biết hai đứa trẻ đó là con anh, nói không chừng sẽ vì hai đứa trẻ mà tha thứ cho Tống Vy.

Cô ta khó khăn lắm mới khiến anh gay gắt với Tống Vy, thế nên, cô ta tuyệt đối không để Tống Vy thành công.

Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

Giang Hạ tới công ty, đưa tóc cho Tống Vy.

Tống Vy mở khăn giấy ra, nhìn năm sợi tóc đen bên trong, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Giang Hạ xua tay.

Tống Vy cất tóc đi: “Đúng rồi, vừa rồi trong điện thoại cậu bảo có chuyện muốn nói với tớ, chuyện gì thế?”

“Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, là lúc tớ tới tập đoàn Đường Thị rồi nhìn thấy Lâm Giai Nhi, từ ngày mai cô ta sẽ tới tập đoàn Đường Thị làm việc, hơn nữa còn làm thư ký của tổng giám đốc Đường nữa.” Giang Hạ vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt Tống Vy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.