CHƯƠNG 884
Mãi đến khi bóng hình cô biến mất, cả người Lâm Giai Nhi mới mềm oặt, đặt mông ngồi trên sàn, sau lưng đẫm mồ hôi lạnh, áo dính chặt vào thân, sợ run cả người.
Tống Vy không biết sau khi mình đi thì Lâm Giai Nhi có phản ứng gì.
Cô đi thăm tù, gặp Trần Nhã Nhã thêm lần nữa.
Lần trước cô quên hỏi Trần Nhã Nhã có còn nhớ giọng của Lâm Giai Nhi hay không.
Lần thăm tù này, cô nhất định phải hỏi.
Cô phải mau chóng xác nhận rốt cuộc Lâm Giai Nhi có phải hung thủ giết mình hay không, chỉ có như thế, cô mới có thể giám sát Lâm Giai Nhi chặt chẽ hơn.
“Mợ Đường.” Trần Nhã Nhã kích động nhìn Tống Vy.
Tống Vy cũng đang đánh giá cô ta.
So với lần trước, mặt mũi Trần Nhã Nhã của bây giờ đã có da có thịt hơn, trong mắt cũng không còn chết lặng mà ánh lên chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Có lẽ vì biết bản thân có khả năng ra khỏi đây.
“Mợ Đường, mẹ tôi vẫn khỏe chứ?” Hai tay Trần Nhã Nhã siết chặt dây cáp xoắn tai điện thoại bàn.
Tống Vy gật đầu: “Yên tâm, họ vẫn khỏe. Mẹ cô đã bán lại bộ trang sức ngọc cẩm thạch gia truyền cho tôi, giải quyết nợ nần xong rồi. Mẹ cô đang nghĩ về việc chuyển trường cho em trai cô, sau này sẽ không bị ai bắt nạt nữa.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Nước mắt Trần Nhã Nhã tuôn rơi: “Cảm ơn mợ Đường.”
“Không có gì.” Tống Vy xòe tay, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Lần này tôi đến là muốn hỏi cô một chuyện.”
“Mợ Đường cứ hỏi, tôi mà biết thì sẽ nói ngay.” Trần Nhã Nhã vội lau nước mắt, trả lời.
Tống Vy mấp máy môi, ánh mắt khóa chặt vào cô ta: “Cô và Lâm Giai Nhi có quen nhau không?”
“Lâm Giai Nhi?” Trần Nhã Nhã sửng sốt: “Mợ Đường nói là thiên kim của nhà họ Lâm đã phá sản mười năm trước à?”
“Đúng vậy.”
Trần Nhã Nhã lắc đầu: “Cũng không hẳn quen, nhưng vì cùng trong giới nên vẫn có nói chuyện qua lại.”
“Vậy cô cảm thấy cô ta là người như thế nào?” Tống Vy lại hỏi.
Trần Nhã Nhã ngẫm nghĩ một chút: “Mười năm trước chúng tôi đều còn nhỏ, mới mười mấy tuổi thôi nhưng tôi đã cảm thấy cô ta không phải người thích hợp qua lại rồi. Ừm… phải nói là cô ta không phải người tốt, mấy chị em chúng tôi cũng chẳng muốn tiếp xúc với cô ta.”
“Vì sao?” Tống Vy nheo mắt lại.
Cô ta không phải là một người tốt, đánh giá như vậy đủ chứng minh nhân phẩm của Lâm Giai Nhi trong giới cậu ấm cô chiêu lá ngọc cành vàng lúc trước tồi tệ đến nhường nào.
Dương như Trần Nhã Nhã nhớ ra được chuyện đáng sợ gì đó, biểu cảm trên mặt có vẻ hốt hoảng: “Đó là chuyện mười một năm trước. Tôi nhớ có một lần ở bữa tiệc từ thiện, tôi đã uống rất nhiều nước trái cây nên phải ra ngoài đi vệ sinh. Lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ thì trông thấy Lâm Giai Nhi đang hành hạ một chú mèo con với vẻ mặt dữ tợn.”
“Gì cơ?” Tống Vy cũng bị dọa một phen.
Trần Nhã Nhã run lên: “Con mèo đó rất thê thảm. Toàn thân máu chảy đầm đìa, nhưng lúc đó tôi bị dọa hết hồn, không dám tiến lên cứu chú mèo đó. Cộng thêm dáng vẻ lúc đó của Lâm Giai Nhi thật sự đáng sợ, tôi sợ mình bị cô ta phát hiện rồi sẽ hành hạ tôi giống như hành hạ con mèo kia, nên tôi đã chạy vội đi, sau đó…”