CHƯƠNG 898
“Vậy là được.” Tống Vy đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.
“Mợ chủ.” Đúng lúc này giọng nói của Trình Hiệp từ cách đó không xa chợt truyền đến.
Mấy người phụ nữ đều nhìn sang.
Sau đó thấy Đường Hạo Tuấn đang đi về phía này cùng Trình Hiệp.
Hạ Bảo Châu buông vai Tống Vy ra, cười mập mờ nói: “Vy Vy, tổng giám đốc Đường tới rồi kìa.”
Tống Vy tức giận nhìn cô ấy một cái: “Có phải tớ không nhìn thấy đâu.”
Hạ Bảo Châu che miệng cười trộm, sau đó đứng sang một bên cùng Giang Hạ, nhường chỗ cho Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Nhưng Tô Huyền và Hàn Thư lại chưa đi, vẫn đứng ở nơi đó như cũ.
Hai người cũng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Điểm khác biệt là ánh mắt Hàn Thư nhìn Đường Hạo Tuấn chỉ đơn thuần là dã tâm, trong khi Tô Huyền thì là si mê.
Trong sự mê mẩn đó còn có cả một chút nhớ nhung không dễ dàng phát hiện ra, nhưng đã nhanh chóng biến mất, không ai thấy được.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh Tống Vy: “Trên đường bị kẹt xe, để em phải chờ lâu rồi.”
Tống Vy lắc đầu: “Không đâu, anh đến là được rồi.”
Đường Hạo Tuấn vươn tay ôm cô vào lòng: “Anh sẽ theo dõi cuộc thi. Em ở nước ngoài tự chăm sóc mình cho tốt nhé. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Yên tâm đi, em cũng không phải trẻ con.” Tống Vy cười khẽ.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên trán cô: “Mỗi tối anh sẽ gọi video cho em, nhớ phải nhớ anh đấy.”
“Được rồi.” Nụ cười của Tống Vy càng sâu hơn.
Đường Hạo Tuấn buông cô ra, cụp mắt nhìn cô: “Em không muốn anh nhớ em sao?”
Tống Vy nhướng mày, dở khóc dở cười: “Được rồi, vậy anh cũng phải nhớ em đấy.”
“Ừ.” Lúc này Đường Hạo Tuấn mới hài lòng gật đầu.
Giang Hạ và Hạ Bảo Châu tụ lại ở bên cạnh thì thầm cùng nhau.
“Tổng giám đốc Đường và Vy Vy tình cảm tốt thật, dính nhau ghê.”
Giang Hạ trợn trắng mắt: “Còn dính nhau nữa á, cô không nhìn thấy họ thời gian trước đâu, đừng nói là dính nhau, bọn họ chuẩn bị ly hôn luôn đấy.”
“Sao lại có chuyện này?” Hạ Bảo Châu giật nảy cả mình.
Giang Hạ lắc đầu, không định nói cho cô ấy biết.
Ở bên kia, tâm trạng của Tô Huyền và Hàn Thư không thể tốt nổi.
Tô Huyền nhìn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy thân mật, hai tay từ từ siết chặt lại, như thể đang cố chịu điều gì đó.
Hàn Thư thì thẳng thừng hơn nhiều, cô ta nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ ghen tị.
Cô ta ghen tị vì Tống Vy may mắn tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Mặc dù không biết chính xác thân phận của người đàn ông này là gì, nhưng chắc chắn không hề đơn giản.
Đã như vậy thì cô ta sẽ giành lấy người này, để xem Tống Vy có thể kiêu ngạo thế nào.
Theo suy nghĩ của cô ta, đàn ông nào cũng cũng đều như nhau, chỉ cần cố tình dụ dỗ thì sợ gì không dụ dỗ được?