CHƯƠNG 911
Lâm Giai Nhi nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
Cô ta có thể cảm thấy thái độ của Hạo Tuấn đối với mình đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Mặc dù khi Hạo Tuấn và Tống Vy đã kết hôn thì thái độ của anh đối với cô ta đã không còn thân thiết được như trước, nhưng cũng vẫn rất quan tâm, vì vậy cô ta mới có thể tiếp cận Hạo Tuấn ngay trước mặt Tống Vy hết lần này đến lần khác.
Nhưng bây giờ thái độ của Hạo Tuấn đối với cô ta lại nhanh chóng bắt kịp với kiểu bạo lực lạnh của anh với Tống Vy lúc trước.
Dù không quá lộ liễu nhưng cô ta vẫn nhìn ra ánh mắt anh nhìn mình lạnh lùng đến mức nào.
Chẳng lẽ Đường Hạo Minh đã nói gì đó với anh nên mới đối xử với cô ta như vậy?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lâm Giai Nhi bỗng chốc vặn vẹo, cả người cũng phát run, sau đó chào cáo lỗi ông Cố ở bên cạnh, đi tới phòng nghỉ gọi điện thoại.
Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn đã tìm được Mạnh Ngọc đang uống rượu giải sầu: “Giai Nhi ở đằng kia mà sao cậu không qua đó?”
Mạnh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt trước nay vẫn luôn tươi sáng, đáng yêu lúc này đầy sự bực dọc và rầu rĩ: “Tôi đi qua đó sao được, cậu không thấy Giai Nhi không hề muốn tôi ở bên cạnh cô ấy sao? Tôi đến lâu như vậy rồi, cô ấy cũng không có ý định đưa tôi đi làm quen người nhà họ Cố.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
Mạnh Ngọc uống một ngụm rượu: “Hạo Tuấn, nói thật, tôi không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.”
“Có ý gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc cười khổ: “Thật ra tôi vẫn luôn biết, Giai Nhi không yêu tôi, vốn tôi còn tưởng, sau khi tôi và Giai Nhi qua lại, tôi sẽ dần dần khiến cô ấy mềm lòng, nhưng đã lâu như vậy rồi mà một chút hiệu quả cũng không có, cậu đừng thấy mỗi ngày cô ấy đều nói chuyện điện thoại với tôi, ăn cơm với tôi, nhưng thực ra đều là tôi chủ động, cô ấy vẫn chẳng mặn nhạt gì với tôi cả.”
Đường Hạo Tuấn im lặng.
Lúc này anh mới biết, hóa ra cách mà Mạnh Ngọc và Lâm Giai Nhi ở bên nhau lại là như vậy.
Không phải người yêu mà lại càng giống người bình thường hơn.
“Vậy nên, cậu chuẩn bị chia tay với Giai Nhi rồi?” Đường Hạo Tuấn lắc ly rượu hỏi.
Mạnh Ngọc đẩy kính: “Đúng là có ý này, dù sao người ta cũng không có ý gì với tôi, tôi cứ giữ cô ấy bên mình mà, cô ấy cũng không dễ chịu, hơn nữa tôi cảm thấy, Giai Nhi đang đợi tôi chủ động nói ra lời chia tay.”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Nếu đã như vậy thì chia tay đi, hai người không hợp.”
“Cậu ủng hộ tôi?” Mạnh Ngọc nhìn anh: “Khi trước là cậu cổ vũ tôi tỏ tình với Giai Nhi đấy.”
“Khi trước tôi cổ vũ cậu chỉ là vì thấy quả thực cậu rất yêu cô ấy, nhưng bây giờ sự thật chứng minh, Giai Nhi không có cảm giác gì với cậu, hai người tiếp tục ở bên nhau cũng không có kết quả, chia tay thì hơn.” Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt nói.
Mạnh Ngọc ôm ngực: “Người anh em, đừng đâm vào trái tim tôi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười, sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm túc: “Tài liệu mà Trình Hiệp gửi cho cậu, cậu đã xem chưa?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Mạnh Ngọc cũng trở nên nghiêm túc: “Xem rồi.”
“Cậu nghĩ sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Mạnh Ngọc im lặng vài giây: “Hạo Tuấn, thật ra tôi chưa nói cho cậu, những chuyện trong tài liệu đó có một phần tôi đã biết từ lâu rồi.”