CHƯƠNG 928
Tống Vy luôn rất để tâm chuyện cô tới gần Hạo Tuấn, bảo anh phải cách xa cô, Hạo Tuấn cũng rất nghe lời Tống Vy, sao cô có thể chấp nhận chuyện này được, nên cách duy nhất là tìm bạn trai, để hai người cho rằng cô đã từ bỏ thật rồi.
Đúng lúc Mạnh Ngọc tự tìm đến cửa, nên cô thuận thế đồng ý thôi.
Thấy Lâm Giai Nhi không trả lời, trong lòng Mạnh Ngọc càng tự giễu hơn.
Anh tháo mắt kính xuống dụi mắt nói: “Lâm Giai Nhi, em biết không, anh thật sự rất yêu em, anh biết em không phải là người lương thiện, nhưng anh vẫn yêu em, anh không ngờ em lại tuyệt tình với anh như vậy.”
“… Em xin lỗi.” Trong lòng Lâm Giai Nhi cũng hơi khó chịu.
Quả thật cô không yêu anh, nhưng tốt xấu gì anh cũng là bạn của cô.
Cô cũng biết mình có lỗi với anh, nhưng ngoài câu xin lỗi ra, thì cô chẳng biết làm gì khác.
“Em không cần phải xin lỗi, anh đồng ý lời đề nghị chia tay của em, Lâm Giai Nhi, chúng ta chấm dứt tại đây.”
Dứt lời, Mạnh Ngọc liền cúp máy.
Lâm Giai Nhi nhìn điện thoại, không hiểu sao tim lại cảm thấy trống rỗng, như thể đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, khiến cô chợt hoảng hốt.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, vẻ mặt lại trở nên kiên định.
Cô không sai, đúng, mọi chuyện cô làm đều là vì bản thân, nên cô không bao giờ sai.
Bên này, Mạnh Ngọc cúp máy xong, thì vẻ mặt cô đơn quay lại chỗ của Trình Hiệp và Giang Hạ.
Giang Hạ thấy bộ dạng này của anh thì hơi đồng tình hỏi: “Bác sĩ Mạnh, anh không sao chứ?”
Mạnh Ngọc làm như không nghe thấy, rồi xuống ghế đôi, cúi đầu không nói gì.
Giang Hạ nhún vai.
Nếu đối phương đã muốn phớt lờ, thì cô cũng không nói gì nữa.
Cô cũng không phải là người thích nhiệt tình với người mặt lạnh.
Rất nhanh, bác sĩ đã kiểm tra xong cho Đường Hạo Tuấn, rồi đi ra ngoài.
Trình Hiệp vội ngăn cản ông ta: “Bác sĩ, tổng giám đốc của chúng tôi sao rồi?”
Giang Hạ cũng đứng bên cạnh nhìn bác sĩ.
Ngay cả Mạnh Ngọc đang đắm chìm trong nỗi đau khổ khi chia tay, cũng ngẩng đầu lên.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói: “Tổng giám đốc Đường không sao cả, chỉ là hấp thụ quá nhiều ether thôi, chúng tôi đã tiêm thuốc tỉnh táo cho cậu ấy rồi, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
“Quá tốt rồi.” Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hạ cũng cười nói: “Để tôi đi thông báo tin tức tốt này cho Vy Vy.”
Nghe thấy câu này, Trình Hiệp mới nhớ ra là mình chưa hỏi han Tống Vy.
Thế là anh vội hỏi: “Cô Giang, mợ chủ không sao chứ?”
Giang Hạ trợn mắt đáp: “Anh cảm thấy sao, lúc Vy Vy nhìn thấy tấm ảnh đó, đã tức đến mức động thai phải nhập viện, nếu không có Hạ Bảo Châu, nói không chừng đứa bé đã mất rồi.”
Trình Hiệp nghe vậy thì hít ngụm khí lạnh, giờ mới nhận ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả anh nghĩ.