CHƯƠNG 984
Lông mày của Đường Hạo Minh nhíu chặt, ôm eo bế cô lên, rảo bước đi về phía xe của mình, để người vào xe, sau đó gọi điện cho trợ lý của mình qua đây, xử lý hai người da đen đó, anh ta thì đưa Tống Vy tới bệnh viện.
Nửa tiếng sau, trong phòng bệnh.
Đường Hạo Minh hỏi bác sĩ: “Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là mang thai rồi, có hơi thiếu máu, cộng thêm bị kinh sợ nghiêm trọng, adrenalin tăng cao, cho nên mới ngất đi, tỉnh lại là ổn.” Bác sĩ trả lời.
Cùng lúc Đường Hạo Minh thở phào nhẹ nhõm thì trái tim không nhịn được mà trùng xuống.
Mang thai rồi!
Vậy nên, cô đã mang thai con của Đường Hạo Tuấn?
Ánh mắt của Đường Hạo Minh dừng trên bụng của Tống Vy, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Nơi đó vẫn chưa phình lên, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy chướng mắt.
“Bác sĩ, đứa trẻ này có thể không cần không?” Đường Hạo Minh đột nhiên nói.
Bác sĩ sững người: “Anh không muốn đưa trẻ trong bụng của vợ anh sao?”
Đường Hạo Minh gật đầu: “Tôi và vợ tôi bây giờ vẫn chưa định suy nghĩ việc có con, nhưng đứa trẻ này tới quá đột ngột, cho nên…”
Bác sĩ đã hiểu, sau khi trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Hiện nay đứa trẻ trong bụng của vợ anh còn chưa tới hai tháng, có thể phá, nhưng chuyện này, anh vẫn nên thương lượng với vợ anh một chút.”
“Không cần thương lượng, tôi vừa nói rồi, chúng tôi còn chưa định muốn đứa trẻ vào lúc này, vậy nên bác sĩ, làm phiền anh…”
Đường Hạo Minh vừa muốn làm phiền bác sĩ bây giờ đưa Tống Vy vào phòng phẫu thuật, phá bỏ đứa bé này, Tống Vy bỗng hừ một tiếng, lông mi hơi rung, sắp tỉnh lại rồi.
Trong mắt Đường Hạo Minh vụt qua một tia tối tăm, ngay lập tức cười nói với bác sĩ: “Vợ tôi sắp tỉnh rồi, anh ra ngoài trước đi.”
“Được.” Bác sĩ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bác sĩ vừa rời đi thì ngay sau đó Tống Vy tỉnh lại.
Tống Vy day huyệt thái dương, mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng sạch sẽ.
Lúc này, đỉnh đầu truyền tới lời hỏi han đầy sự quan trọng: “Tỉnh rồi.”
Tống Vy quay đầu nhìn, nhìn thấy gương mặt đẹp trai quan thuộc.
Đường Hạo Minh.
Tống Vy lập tức mím chặt môi, trong mắt ẩn chứa tia cảnh giác.
Đường Hạo Minh đã nhìn thấy, ánh mắt hơi tối lại, rất nhanh lại mỉm cười: “Sao vậy, sợ tôi sao?”
Tống Vy không có trả lời, chống ngồi dậy, dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
“Giám đốc Đường, là anh đưa tôi tới bệnh viện sao?” Cô hỏi.
Đường Hạo Minh kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Phải, cô bị ngất xỉu.”
Tống Vy cắn môi dưới: “Cảm ơn, còn nữa, cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi.”
Tuy cô rất ghét người đàn ông này, cũng rất sợ người đàn ông này.
Nhưng cô không thể phủ nhận, lúc đó nếu không phải là anh ta xuất hiện kịp thời, cô bây giờ sợ rằng đã…