Long Phượng Tình Trường

Chương 56



Lần này Ly Quang đảm nhiệm công việc đàm phán quan trọng, vốn nên cùng với cái vị văn thần võ tướng thành Tu La tụ lại ở Thất Diệp đường bàn việc kết minh giữa hai bên, nhưng sau đêm say rượu đến choáng váng, liền bất tỉnh hai ngày liền ở trong thành Tu La, thật sự là cũng chưa từng thỉnh cầu gặp mặt cha Tu La dù chỉ một lần.

Cha.

Thành Tu La rộng lớn đến trăm ngàn dặm, trong đó sự phồn hoa còn hơn cả Thiên giới.

Điện các ở Thiên Giới xinh đẹp to lớn, các vị thần quân thần quân mặt mày nghiêm chỉnh, ngay cả mấy cung nga tiên hầu, đa phần cũng phải nín thở bình tâm, hiếm khi vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Nhưng trong thành Tu La lại giống kinh thành ở nhân gian, náo nhiệt ồn ào, ngày đêm không ngừng.

Tất cả nam nhiên ở thành Tu La đều khôi ngô hào phóng, uống rượu mạnh, lúc nữa đêm trong thường có mấy nam nhi tộc Tu La hiếu chiến tỷ thí so tu vi với nhau. Khoảng thời gian thân thể cha vẫn còn chưa khỏe mạnh, tôi trong coi ông ngày đêm, thật là chưa từng tùy ý đi dạo nữa đêm xem tỷ thí ở trong thành. Về sau thân thể cha đã khôi phục, ông lại thấy tôi buồn chán, lại mỉm cười nói mình sinh ra được một đứa con gái sáng lóa mắt như minh châu, nếu không cất kỹ một chút, bị con trai của mấy lão thần trong thành nhìn thấy, tất nhiên sẽ sinh ra lòng mơ ước, muốn tới cầu hôn, để tránh khỏi lúc đó làm cho ông khó xử. Nến mới tôi đây giông như là bị cấm túc ở trong cung.

Trong lòng tôi cười thầm cha mình đường đường là Tu La vương, cũng có lúc nhìn nhầm, rõ ràng toàn thân tôi mặc bộ áo màu xanh đầy bụi bẩn, rất khó coi, nhưng từ trong miệng ông lại trở thành xinh đẹp như minh châu, muốn đem đi dấu mới được, rõ ràng cho thấy mắt đã mù lại suy nghĩ lệch lạc, mới có kết luận này.

Nhưng tốt xấu gì cũng được coi như là khen ngợi, cũng tùy ý ông đi, trong lòng ngọt ngào đắc ý đến nhất thời không nói được câu nào?

Mặc dù từ trước đến nay tôi quen phóng túng, lần không biết là bởi vì có cha ở bên cạnh làm bạn, hay lại là do thật sự mệt mỏi, vậy mà ở trong cũng cũng cảm thấy có chút không khí, lại không có ý nỗi hứng muốn xuất cung du ngoạn.

Mỗi ngày sau khi rời giường sẽ ăn sáng cùng với cha, lại bị ông kéo đi Thất Diệp đường nghe nghị sự, buổi chiều ngủ trưa một chút, lại phải giúp ông coi mấy đề nghị can gián của văn thần võ tướng.

Cha luôn luôn đùn đẩy nói do mình mới khỏi bệnh, nếu như tôi hiếu thảo, thì phải chia sẻ chính vụ với ông. Bởi vậy trong mấy ngày tôi trở về này, thật là chưa từng có hai ngày rãnh rỗi như vậy.

Mới đầu khi Ly Quang nhắc đến việc muốn đi dạo, tôi không phải không cảm thấy kinh ngạc mà nói: "Bất quá là trên phó có bán chút đồ ăn, có gì hay để đi dạo?"

Hắn đưa tay lên trán tôi dò xét một hồi, lạnh đến mức làm tôi phải rụt đầu ra sau, lấy tay hắn ra, giở vờ phát cáu nói: "Làm cái gì vậy? Tưởng muốn sắp đặt ta sao?"

Hắn hoàn toàn không để ý đến, mỉm cười nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới, thở dài: "Chẳng lẽ Thanh nhi đổi tính rồi hả? Lúc trước là một nhau đầu luôn giương nanh múa vuốt vậy mà bây giờ lại dịu dàng như vậy, làm theo khuôn pháp ngay cả cửa cung cũng không chịu bước ra một bước rồi sao?"

Lời này của hắn quả nhiên không sai, nếu không có hắn nhắc nhở, ngay cả bản thân tôi cũng quên mất cái tính tình vô lại thẳng thắng trước kia rồi. Hiện giờ có thể là có cha Tu La vương kề bên người, mọi sự đều có ông chiều chuộng, phàm là ăn hay uống, cũng cần ông phải hỏi đến, tôi không cần phải đi tranh đi tính toán, tâm tính chậm rải cũng dịu lại, mọi chuyện càng trở nên tùy ý, đối với người khác lại càng giấu đi móng vuốt của mình, không lộ ra vẻ sắc bén ông thấy năm đó nữa.

Tôi không chút để ý ngược lại trào phúng nói: "Chẳng lẽ thái tử điện hạ là nghe nói thiếu nữ Tu La tộc xinh đẹp hoạt bát đáng yêu, lúc này mới sinh ra tâm tư muốn mở mang kiến thức? Lại có chút xấu hổ, cho nên muốn kéo theo ta làm đệm lưng sao?"

Các cô gái của Tu La tộc và Giao Nhân tộc đều có tiếng là xinh đẹp, trong tứ hai tâm giới gần như là ngang nhau.

Ly Quang cười như không cười nói: "Một khúc hát vang của Thanh nhi, tư thế múa tuyệt diệu, sớm đã làm cho cái cô nương ở Tu La tộc và Giao Nhân tộc phải lui xuống, trong mắt Ly Quang há có thể nhìn thấy được mỹ nhân nào khác nữa?"

Tôi nhìn vào hai mắt mắt hắn ở phía xa, vui cười không thôi: "Mắt cha ta đã bị mờ, nói ra lời này cũng không tính, huynh quen biết ta mấy ngàn năm, vậy mà hôm nay lại nói ra lời này, thật sự làm cho người ta không thể tin được. Ngày trước lại vẫn nói huynh thân là người Giao tộc, hẳn là nhìn mây trên cao nhìn sau dưới đất, hiện tại nhìn lại, hai mắt đều mù rồi."

Hắn bình tĩnh nhìn tôi, tròng mắt đảo quanh, hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, ngay cả tôi cũng thấy ra sự mãnh liệt bên trong, hắn lại xoa ngực bất đắc dĩ cười khổ: "Mắt ta chẳng những mù, ngay cả tâm cũng mù rồi."

Tôi chỉ cảm thấy những lời nói này của hắn có ý nghĩa sâu xa, cần hỏi lại tường tận, lại nghĩ tới lúc còn ở Thiên giới, hắn từng hai lần câu thân tôi, ngộ nhỡ nhắc lại chuyện cũ, thật là rất không ổn. Trong lòng tôi vẫn chỉ coi hắn như anh trai, nếu như lại bị cự tuyệt cầu thân, tôi bị hắn xa lánh, cũng không còn thân thiết như trước, trong lòng tôi tất nhiên không vui. Tôi vội vàng lấy chút chuyện khác ra nói để dời đi.

Sau khi suy xét, cũng không phải là kế lâu dài, cần phải tìm thời cơ tốt, nói chuyện rõ ràng với hắn một chút. Nhưng lần gặp lại này, hắn lại không có nhắc tới, tôi lại không thể nào gợi chuyện trước.

Nguyên nhân do tôi thân thiết với Ly Quang, hai ngày nay cha cũng không có ngăn cản tôi xuất cung, mỗi đêm lúc tôi về cung, luôn nhìn thấy bóng dáng ông cô đơn tròn trẻo nhưng lạnh lùng đang phê duyệt khuyên ngăn nghị sách ở điện Tư Hoàng.

Tôi nói muốn ở lại trong cung giúp ông, ông lại năng lên đôi mắt đỏ đầy tơ máu lắc đầu, cười nhẹ nói: "Từ nhỏ Loan nhi đã xa nhà, trong thành Tu La không có bạn bè, khó có được có người hợp ý, lại là bạn cũ tới thăm, càng nên dành thêm nhiều ngày làm bạn với nhau, cũng coi như là giải sầu." Lại thăm dò nói: "Ta thấy trái lại thái tử Giao nhân kia hết sức để ý Loan nhi?"

Tôi tiến lên gác tay lên cổ ông, từa người vào lưng ông làm nũng: "Cha là đang làm mai sao? Cho dù là nam tử tốt, nhưng ở trong mắt Thanh Loan cũng không bằng một phần mười của cha." Thấy người cha anh minh thần võ này nghe xong mấy lời nói trẻ con, vậy mà khóe miệng cũng cong, mang theo chút ý cười. Tôi tranh thủ thừa dịp ông đang vui , lại nói: "Ly Quang kết giao với Loan nhi mấy ngàn năm, chỉ là quen hệ hơi thân một chút thôi. Mặc dù hắn đã đề cập đến chuyện cầu thân với Loan nhi hai lần, nhưng chuyện cưới hỏi là lệnh của cha mẹ, rất khó khăn Loan nhi mới có thể ở cùng một chỗ với cha, việc hôn sự dĩ nhiên là muốn giao cho cha định đoạt."

Ông giống như không tin được, lại giống như cực kỳ bùi ngùi, nói: "Việc hôn sự của Loan nhi. . . . . . . .Thật sự đồng ý giao cho cha định đoạt sao?"

Tôi ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ tộc Tu La không có lệ thường nay? Con thấy mấy tộc khác việc hôn sự đều do cha mẹ định đoạt, chẳng lẽ tộc của chúng ta lại không như vậy?"

Ông lắc đầu, chỉ thở dài nói: "Cha chỉ là không nghĩ tới Loan nhi sẽ đồng ý giao việc hôn sự cho cha định đoạt."

Tôi đưa phần má ở bên trai cọ vào phần má ở mặt bên phải của ông, vô cùng thân thiết nói: "Loan nhi chỉ muốn cha luốn thoái mái vui vẻ cười. Cho dù là người nam tử đó có tốt đến mấy so ra vẫn kém người cha quan trọng nhất của con!"

ý cười trên mặt cha có chút như chua xót lại có chút như được an ủi, cười đẩy tôi ra: "Thời gian không còn sớm, những ngày gần đây đi dạo xung quanh trong thành với Ly Quang, cũng coi như là một chủ nhà tận tình rồi."

Tôi đi đạo với Ly Quang trong thành Tu La hai ngày, đến ngày thứ ba, đúng ngày Đan Y và thái tử Lăng Xương thành thân. Trong lòng tôi nỗi lên ý muốn xem náo nhiệt, liền có chút đứng ngồi không yên. Đợi khi Ly Quang đi đến, tối đã vơ vét được một bầu rượu ở tẩm điện của cha, cùng hai đĩa điểm tâm, một số đồ ăn vặt do tôi chuẩn bị, lén lút nhét vào trong ống tay áo, thấy được bóng dáng của hắn, hắn dừng lại bên ngoài Tư Hoàng điện chưa được bao lâu, tôi đã hưng phấn chạy ra, chào hỏi: "Ly Quang, hôm nay là ngày đại hôn của Đan Y và Lăng Xương, không bằng chúng ta đi xem náo nhiệt một chút đi?"

Hắn lắc đầu: "Càn quấy! Thanh nhi, hiện giờ nàng là công chúa tộc Tu La. Tộc Tu La cùng Thiên giới trở mặt nhau hơn mười vạn năm, nếu như người ở Thiên giới phát hiện nàng đến, chẳng lẽ cứ giơ tay chịu trói sao?"

Tôi vừ kéo cánh tay hắn đi ra ngoài, vừa phân tích cho hắn nghe: "Thiên giới cưới dâu là việc long trọng đến bậc nào, ta há có thể không đi liếc mắt xem náo nhiệt một chút? Chẳng qua là ở xa một chút, nhìn đội ngũ đón dâu, hưởng chút không khí vui mừng cũng được mà."

Hắn bị tôi kéo e rằng có chút không biết làm sao, đành phải đi theo ra khỏi thành Tu La, trồi lên mặt biển, ngồi bên cạnh tôi trên một đụn mây bay về phía núi Đan Huyệt.

Đụn mây tiến đến gần sát núi Đan Huyệt, Ly Quang ngồi ở trên đụn mây nhìn một hồi, khuyên nhủ: "Thanh nhi, ta thấy đây là núi Đan Huyệt, nếu nhue bị dì nàng phát hiện —— oa, nàng nhìn trên chín tầng mây kia là cái gì?"

Nói tôi bị dì phát hiện, bà ta có thể làm khó dễ được tôi? Hiện giờ với phần tiên lực của tôi, bà ta muốn xuất chưởng đánh tôi, dĩ nhiên là đã không thể dễ dàng được nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn xem, bất quá là bách điểu hội tụ chúc mừng, tư thế thần thiên ấn thượng tuyệt vời, đều không uống lượn quanh co cũng không ngừng ở núi Đan Huyệt, nghe nói cảnh tượng này có phát sinh một lần lúc Đan Y được sinh ra, sớm đã không còn mới mẻ.

Nhưng Ly Quang ở lâu dưới biển sâu, có thể nhìn thấy loại cảnh đẹp này, cũng coi như không dễ dàng.

Tôi ngồi ở trên dụn mây, lấy ra bầu rượu trong tay áo, Ly Quang mở to hai mắt, buồn cười: "Thanh nhi, nàng thật là có chuẩn bị mà đến. . . . .. . Chuẩn bị đầy đủ như vậy, chẳng lẽ dự định đi đạp thanh?"

Từ trên đụn mây tôi nhìn xuống dốc núi Phượng Dực, tảng đá xanh biếc, cổ thụ dày đặc ấm áp, trong lòng cảm thấy một hồi buồn bả, vật đổi sao dời, không ai có thể ngăn được, về sau sợ là tôi không còn cơ hội đến đây nữa. Hôm nay cũng xem như là đi đến từ biệt đi.

Bắt quyết, tiện tay biến ca hai cái chén, rót cho mỗi người một chén, cười nói: "Hôm nay Đan Y xuất giá, huynh và ta không thế uống một ly rượu mừng, có thể lấy rượu mạnh ở thanh Tu La thay thế?"

Khóe môi Ly Quang mỉm cười, nhẹ gật gật đầu, tiếp nhận cái chén một hơi uống cạn, lại thấy tôi lấy ra hai bao điểm tâm từ trong lòng, rốt cuộc nhịn không được mà cười to: "Hiển nhiên là ngay cả điểm tâm cũng chuẩn bị. Còn có cái gì, mau mau bày ra hết đi, cũng đở phải để ta đoán đông đoán tây."

Tôi cười lấy ra mấy bao điểm tâm, một bao mận khô, một bao hạt dưa, bốn trái cây, hai chén đồ ngọt, ba quả đào, một số mút hoa quả. . . . . .Tôi càng lấy ra ánh mắt hắn càng mở lớn hơn, tới cuối cùng quả thật là đấm đất mà cười to: "Thanh nhi, nàng mang thao mấy thứ này tới, thật là không có lòng tốt như vậy sao?" Quả thật là trên vạn năm lần đầu tiên nhìn thấy hắn thất thố như vậy.

Tôi bốc lên mỗi món một ít: "Chỉ ăn mỗi thứ một chút, cũng không phải vũ khí giết người, băn khoăn cái gì lòng tốt hay không."

Hắn một tay chỉ vào mấy thứ đồ ăn, một tay xoa bụng: "Còn nói là không phải không có lòng tôt, rõ ràng là ngồi ở trên đụn mây, bày ra tư thế xem kịch."

Tôi cầm một miếng mứt quả đưa vào trong miệng, không chút để ý nói: "Bất quá là xuất phát từ cái tâm, muốn xem kịch cũng phải hiểu được vở kịch nha."

Đụn mây chậm rãi mà bay, bay qua nơi tôi đã từng ở, đã từng đi qua, tôi tưởng rằng cốt nhục liền tâm, gần gũi mà không thể được, hiện giờ sớm đã như người xa lạ. Khi còn là một đứa trẻ thì khuất phục, cũng chỉ như ánh sáng thoáng lóe lên vậy, chung quy khoảng thời gian bị vứt bỏ như nước trên một con sông dài trồi đi, không còn ghi nhớ nữa, thời gian là hữu hạn, cuộc đời là phù du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.