Long Phượng Tình Trường

Chương 63: Hoàng hôn sóng biếc



Năm ngày sau, có tin tức truyền vào thành Tu La.

Nghe nói Đan Chu sau khi bị từ hôn thì tính cách trở nên tàn bạo, trút toànbộ oán giận lên đầu toàn tộc Hỉ Thước, oán trách ngày ấy cầu Hỉ Thướcbắc không vững nên Lăng Xương mới có cớ từ hôn. Nàng ta thừa dịp dì saonhãng đã giết sạch toàn bộ tộc chim Hỉ Thước đến chúc mừng.

HỉThước vốn không dễ gì tu thành tiên, mấy con chim Hỉ Thước ấy pháp lựclại thấp kém, hoàn toàn chưa từng kịp phòng bị, trên người Đan Chu còncó hộ thể phượng linh do dì tặng, kết quả bi thảm thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Ngày ấy lúc nghe được tin dữ, ta vội trở về nhưng chỉ cứu được một tiểu Hỉ Thước đang khóc lóc nỉ non, tự trách không thôi,hận chính mình không thể chết theo những người trong tộc.

Lúcnày trên giường của ta vẫn còn một Hồng Oanh đang nằm, sinh tử chưabiết, lại bị nàng ta đòi chết đòi sống như thế khiến cho ta đau cả đầu.Cũng may Hùng Lực đánh giết đã quen, đứng trước mặt tiểu Hỉ Thước kiahét lớn: “Không phải cả tộc đã chết rồi sao? Nếu muốn báo thù thì luyệntiên pháp cho tốt rồi đi báo thù, đòi sống đòi chết như vậy cho ai xemđây? Công chúa tộc Tu La bọn ta sao có thể bị một con chim nhỏ nhà ngươi gây khó dễ?”

Tiểu Hỉ Thước ngừng khóc, đôi mắt to ướt át, khuônmặt nhỏ nhắn tái nhợt nói không nên lời, bỗng nhiên bịt miệng che mặtvội chạy ra khỏi phòng.

Ta liếc nhìn Hùng Lực, phê bình nói: “Thật không biết thương hương tiếc ngọc.”

Vừa cầm chiếc khăn tay thấm chút sương sớm nhỏ từng giọt lên đôi môi khô nứt của Hồng Oanh.

Ánh mắt Hùng Lực lóe lên ý cười, lại giả vờ bộ dạng nghiêm trang, trả lờita: “Khởi bẩm công chúa, tiểu thần cảm thấy bất kể nam hay nữ, bất phânchủng tộc, tự cường tự lập sẽ luôn được người ta kính trọng. Khóc sướtmướt như vậy, chẳng lẽ công chúa sẽ mềm lòng, muốn đi báo thù cho nàngta sao?”

Ta nhíu mày suy nghĩ một hồi, nếu thực sự ra mặt thaycho tiểu Hỉ Thước, người biết chuyện thì khen ta một tiếng hiệp nghĩa,người không biết sẽ mắng ta lấy oán trả ơn, phụ ơn dưỡng dục của dì, lại vì thích vị hôn phu của biểu tỷ mà hại nàng ta bị từ hôn.

Tội danh này hơi lớn rồi.

Ta lắc đầu, thở dài: “Đan Chu thân là công chúa Điểu Tộc, không biết vìlợi ích Điểu Tộc, lại dùng mệnh của người trong tộc để trút giận, dìdung túng cho con gái hành hung, xem ra tộc trưởng Điểu Tộc này cũng nên thay đổi rồi.”

Ánh mắt Hùng Lực lộ ra sự khen ngợi: “Công chúa thật có lòng thương xót!”

Ngoài cửa truyền đến giọng cười to: “Hai đứa trông vui vẻ quá nhỉ.”

Hùng Lực đứng nghiêm trang một bên, cung nghênh Tu La vương phụ thân. Tađứng dậy đi ra đón, vùi vào trong lòng người, chán nản nói: “Phụ thân,Hồng Oanh vẫn chưa tỉnh lại.”

Sau khi Hồng Oanh được cứu về, tavà Phương Trọng giúp nàng lau vết thương, phát hiện da thịt toàn thânnàng cơ hồ không còn chỗ nào lành lặn, nội thương rất nặng, chẳng qua là gắng gượng chút hơi tàn chạy đến núi Tu Di.

Phụ thân xoa đầu, an ủi ta: “Qua mấy ngày nữa, nàng ta sẽ tỉnh lại. Trước kia nghe mẫu thâncon nói thị nữ Hồng Oanh bên cạnh nàng là một nữ tử rất mực dịu dànghiền lành, dung mạo dáng vẻ có thể so sánh với một vị công chúa thật sựnhư nàng. Không thể ngờ……”

Ngày ấy Hùng Lực và ta mang Hồng Oanhtrở về, đặt nàng trên chiếc giường lớn của ta, phụ thân đã tới mộtchuyến. Vì nghe ta nói Hồng Oanh này mặc dù là thị nữ của Đan Chu nhưnglại lén lút che chở cho ta, người mới nói, Hồng Oanh này trước kia chính là thị nữ bên cạnh mẫu thân, dường như là bạn từ nhỏ đến lớn của bà.

Nhưng nếu là bạn cùng lớn lên của mẫu thân thì có lẽ tu vi cũng không thấp,sao có thể bị đánh thành như vậy, tu vi của Đan Chu không đủ.

Dođó phụ thân bắt mạch tìm kiếm, mới vừa rồi phát hiện, trong cơ thể HồngOanh chỉ có một phần tiên lực cực nhỏ, phần còn lại đã bị người khácdùng phương pháp ác độc phong ấn, một chút cũng không thể sử dụng được.

Hồng Oanh chính là thị nữ bên cạnh mẫu thân năm đó, người có gan phong ấntiên lực của nàng, trừ bỏ ngoại tổ mẫu (bà ngoại) ra thì cũng chỉ có dì. Ngoại tổ mẫu rất thương mẫu thân, suy đi tính lại cũng chỉ có dì màthôi.

Lòng ta chùng xuống, cũng không biết phong ấn tiên lựctrong cơ thể mình có phải do dì tạo nên hay không. Nhưng việc bí ẩn nàymuốn điều tra lại thì không dễ chút nào. Hơn nữa, lúc này phong ấn đã bị phá, ta cũng không nên nhất quyết truy cứu.

Phụ thân kéo tay ta, gọi Hùng Lực đi dùng bữa, lại bảo thị nữ trong điện chăm sóc Hồng Oanh. Ta có chút lo lắng, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, không ngờ bỗng nhiênngười mở miệng nói: “Gần đây nước biển đã nhấn chìm một phần ba nhângiới.”

Ta có chút không yên lòng, nhưng phản ứng của Hùng Lựcđích thực rất nhanh nhẹn, kinh ngạc nói: “Giao Vương này thật đúng là có dã tâm.”

Nhắc tới Giao Vương ta liền nhớ tới Ly Quang, vội vàng hỏi: “Phụ thân, Ly Quang có thể gặp chuyện không may hay không?”

Phụ thân nói một câu đầy ẩn ý: “Nếu Ly Quang xảy ra chuyện, con sẽ làm thế nào?”

Ta sẽ làm thế nào?

Chạy tới đại chiến một trận với Giao Vương?

Chuyện giữa hai cha con bọn họ, một người ngoài như ta sao lại có thể nhúng tay vào?

Nhưng nam tử dịu dàng ấm áp như nước này, ngẫm lại tình cảnh của hắn cũng đủkhiến cho ta buồn bã nửa ngày. Giao Vương ngang ngược, hở chút là tráchmắng hành hung, ảo thuật của Ly Quang không bằng ông ta, lại kính trọngông ta là phụ thân, chỉ đành im lặng chịu đựng.

Ta ủ rũ, hỏi: “Phụ thân, chẳng lẽ trên đời này không có người khiến cho Giao Vương kiêng nể sao?”

Nào ngờ phụ thân lại liếc nhìn ta: “Vị Ly Quang điện hạ này lại khiến chotiểu công chúa của ta có chút quan tâm nha! Người khiến cho Giao Vươngkiêng nể sao –” Ánh mắt của người bỗng nhiên thê lương, chậm rãi nói:“Không phải không có. Có điều người ấy đã sớm chết rồi.”

Ta nhìnsắc mặt người thương tâm như vậy, giống hệt với vẻ thương nhớ mẫu thânlúc thường ngày, tim ta đập thình thịch, chẳng lẽ năm đó mẫu thân quenbiết vị Giao Vương này? Lại sợ phụ thân quá đau lòng nên nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của người. Nhưng trong lúc cuống quít, khôngbiết nói gì thì ánh mắt lướt qua Hùng Lực, đột nhiên ta nảy ra một ý,lắc lắc cánh tay người, điềm nhiên hỏi: “Phụ thân, có một chuyện, congái không thể không nói.”

Thân người phụ thân cao chín thước, lúc này cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, cười nhẹ, nói: “Con, nha đầu tinhnghịch này lại nghĩ ra ý cổ quái gì nữa?”

Ta bĩu môi, phụ thân nói gì vậy? Chỉ chỉ Hùng Lực, nói: “Hắn!”

Hùng Lực lui về phía sau một bước, mặt đen chuyển sang đỏ bừng, lắp bắp nói: “Công…… Công chúa, tiểu thần……”

Ta cảm thấy rất buồn cười, chỉ vào hắn ngạc nhiên nói: “Hùng Lực tướngquân làm gì vậy? Thanh Loan cũng không phải chọn ngài làm Phò mã, ngàiđỏ mặt làm chi?”

Hùng Lực nghe vậy, sắc mặt từ đỏ chuyển thànhtím, đôi mắt lóe lên sự xấu hổ lúng túng, lại vẫn cố gắng đứng thẳngthắt lưng, cũng không biện bạch nữa. Ta cười tươi nói: “Phụ thân để Tiên Phong của mình làm hộ vệ cho con, rất uất ức cho Hùng Lực tướng quân.Loan nhi chỉ đi dạo trong thành Tu La, phần lớn thời gian đều ở trongcung, nếu phụ thân lo lắng, chỉ cần bảo hai thị vệ bình thường đi theocũng được, tội gì phải sai trọng thần trong triều theo bảo vệ nữ nhi?”

Sắc mặt phụ thân rất lạ, nói cho có lệ: “Dù sao bây giờ chiến sự chưa bắtđầu, Hùng Lực cũng đang nhàn rỗi, coi như để hắn đi dạo với con.”

Ta thấy sắc mặt Hùng Lực ánh lên một tia ảm đạm, đặt mình vào hoàn cảnhcủa hắn mà nghĩ, một nam nhi ý chí kiên cường đã quen sát phạt như hắn, ở trên chiến trường cưỡi ngựa lướt mác cũng có mấy phần động tâm, nếu bảo hắn cả ngày chằm chằm nhìn ta, quả thật cũng có chút làm khó hắn. Lậptức lắc đầu, kiên định nói: “Loan nhi không thể cứ bắt Hùng Lực làm thịvệ của con.”

Màu đỏ trên mặt Hùng Lực lập tức tản đi, phụ thân ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Ta thở dài: “Phụ thân cũng biết, Hùng Lực chính là tướng lãnh trong quântiên phong, hắn là một nam nhi có ý chí kiên cường, lại bảo hắn suốtngày nhìn chằm chằm một nữ tử trong cung như con, nếu con là hắn, tronglòng cũng sẽ thầm oán trách phụ thân dùng dao mổ trâu để giết gà.”

Hùng Lực lập tức biện bạch: “Vương, Hùng Lực không hề có suy nghĩ này.”

Ta thấy sốt ruột, thầm nghĩ Hùng Lực đúng là tên đầu gỗ, chỉ điểm như vậymà cũng không thông suốt, thật uổng phí nỗi khổ tâm của ta. Vội vàngngắt lời hắn: “Phụ thân, Hùng Lực không để ý nhưng con để ý, người ta sẽ nói con là công chúa kiêu căng, cư nhiên muốn tướng lĩnh tiên phong làm thị vệ.”

Hùng Lực lúng ta lúng túng nói: “Công chúa không hề kiêu căng.”

Cằm hướng về bên trong thiên điện mà ta đang cư ngụ:“Kẻ kia mới kiêu căng !”

Ta hiểu hắn đang nói đến Đan Chu, nếu so sánh với Đan Chu thì ta khôngtính là kiêu căng. Nhất thời yên lặng, hung hăng trừng hắn một cái, nóikhông nên lời.

Người này trông có vẻ thẳng thắn chính trực, làmột người thành thật, nhìn không ra khi nói chuyện thì chỉ cần một câuthôi cũng khiến người khác không thể phản bác.

Phụ thân cười hahả, vỗ vỗ vai Hùng Lực, bước qua cửa điện, ngồi ở trước bàn, cười nói:“Việc này cứ như vậy đi. Loan nhi không thể lại từ chối. Để Hùng Lực đitheo con, phụ thân cũng yên tâm không ít.”

Lại qua nửa tháng nữa, nghe nói Giao Vương đã chiếm đóng chỗ ở của hai vị Long Vương của Đôngvà Nam Hải, Đông Hải Long Vương đưa gia quyến đến Điền Trì, chỉ chờ saukhi Thiên Giới thảo phạt Giao Vương thì trở về. Ta nghĩ nếu Nhạc Khanghe được chuyện này, nói không chừng vẫn nhớ ơn dưỡng dục của vợ chồngLong Vương, sẽ xuống Điền Trì thăm phụ mẫu nên ta vội tìm phụ thân thámthính thêm vài chuyện.

Phụ thân vừa bảo hai vị thuộc hạ Tu La điđiều tra, vừa nhíu mày hỏi: “Loan nhi vừa nhớ Ly Quang, vừa muốn tìmkiếm tên tiểu tử Nhạc Kha kia, có thể nói phụ thân biết rốt cuộc conthích vị nào không?”

Nhớ tới ân oán mấy vạn năm giữa hai tộc,lòng ta run lên, cũng không biết phụ thân có tức giận hay không. Liếcmắt dò xét người, thật cẩn thận nói: “Nữ nhi…… nữ nhi thích Nhạc Kha.”

Sắc mặt phụ thân trở nên khó coi. Phương Trọng đứng phía sau người thì lắcđầu, giống nhau tiếc hận thay cho ta. Phụ thân vô cùng từ tốn nói: “Concũng biết, mẫu thân con chết như thế nào?”

Lòng ta bắt đầu chấnđộng kịch liệt, mấy ngày nay mặc dù biết Thiên Giới cùng tộc Tu La cómấy vạn năm ân oán, nhưng chưa bao giờ liên hệ chặt chẽ ân oán này vớibản thân ta. Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim quặn thắt, cũngkhông thể kiên trì nổi mà trả lời: “Mẫu thân bị Huyền Thiên Hồng Lôi của Thiên Giới đánh……”

Phụ thân khó nén nỗi lòng đau xót: “Mặc dù ta không ngăn cản chuyện con kết bạn với tên tiểu tử Nhạc Kha kia, nhưngviệc thành hôn, ngoại trừ nam nữ hai bên đồng ý, chung quy vẫn cần songphương vui mừng tác thành mới được cho là một nhân duyên mỹ mãn?”

Lòng ta dần dần chùng xuống, cúi đầu nói: “Phụ thân không đồng ý?”

Mắt người mở to, hốc mắt ửng đỏ: “Thiên Giới có thể khiến mẫu thân của consống lại sao? Chín lần chín tám mốt Huyền Thiên Hồng Lôi kia ngày ngàyđêm đêm vẫn luôn vang bên tai phụ thân, suốt hơn vạn năm qua chưa baogiờ ngừng, con bảo phụ thân làm sao đồng ý được chứ?”

Trước mắtta tối sầm, thiếu chút nữa ngã ra sau. Lưng được một người đỡ lấy, giọng tươi trẻ vô cùng thân thiết: “Công chúa cẩn thận.”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy miệng Hùng Lực mở rồi lại khép, trước mắt hiện lên haihàm răng sáng của hắn, về phần hắn nói cái gì thì ta chẳng nghe được một câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.