Long Tế Chí Tôn

Chương 108: Tự nguyện sa đọa



Chân Kiến thấy Lưu Nhị tránh được cũng không nóng giận, loại phụ nữ này gã đã nhìn thấy nhiều rồi, chỉ cần gã dùng lợi để dụ dỗ, bảo đảm dăm ba câu đã có thể khiến cô tự nhào vào lòng.

“Ha ha, là do anh đường đột.”

Chân Kiến cười hèn mọn: “Tiểu thư Lưu Nhị có thể bộc lộ tài năng từ ‘Tôi là ngôi sao lớn’ thì nhất định đã phải bỏ ra cái giá cực lớn. Người thông minh không phải nói lần thứ hai, đêm nay tiểu thư Lưu Nhị mà theo anh, thì anh đồng ý dùng tài nguyên của công ty giải trí Thiên Hạ nâng em lên, bảo đảm để em trở thành ngôi sao nổi tiếng hàng đầu, dù trở thành ngôi sao quốc tế thì cũng không phải là không thể.”

Điều kiện gã nói ra rất cuốn hút, những ngôi sao nữ mới vào nghề vừa nghe có thể nổi tiếng, có thể làm ngôi sao hàng đầu thì cái gì mà rụt rè, cái gì mà trinh tiết đều không cần nữa.

Chân Kiến tin rằng Lưu Nhị cũng không phải là người ngoại lệ, cho nên, gã nói xong bèn cười đi tới bên cạnh Lưu Nhị, trắng trợn đưa tay sờ bắp đùi mịn màng kia.

Lần này Lưu Nhị thật sự không nhịn được nữa, cô thẳng tay tát lên mặt Chân Kiến. Tiếng bạt tai vang lên chát chúa, Chân Kiến cũng bị cái tát này làm cho bối rối.

Đợi tới khi gã phản ứng lại thì Lưu Nhị đã xách túi, thở hổn hển đi ra khỏi phòng làm việc.

“Đồ đê tiện kia, mày lại dám đánh ông à, mày có biết ông là ai không? Ông là chủ tịch của công ty giải trí Thiên Hạ, đắc tội với ông, mày có còn muốn tiếp tục lăn lộn trong nghề này không?” Chân Kiến quát lên với bóng lưng của Lưu Nhị: “Mày cứ chờ đấy, không đến mấy ngày nữa, mày sẽ phải quỳ trước mặt ông gọi ông là bố, nếu như không làm được, ông sẽ là con mày!”

Gã nổi giận lôi đình, xem đi, nếu là ngôi sao nổi tiếng quốc tế gì đó không nể mặt gã thì thôi đi, dù sao giá trị của người ta cũng rất lớn, cũng chẳng cần nhờ vả gì gã. Thế nhưng Lưu Nhị chỉ là người mới vào vòng giải trí không bao lâu mà dám qua mặt mình, rõ ràng là không muốn làm việc nữa.

Gã quyết định dùng tất cả quan hệ của mình để phong sát Lưu Nhị, muốn cô quỳ gối trước mặt mình, gọi mình là bố, sau đó phục vụ mình mấy đêm thì mới bỏ qua cho cô.

Nghe thấy lời của gã, Lưu Nhị cũng không thèm quay đầu lại mà cứ thế rời đi.

Ra khỏi công ty giải trí Thiên Hạ, Lưu Nhị thở phì phò ngồi trên xe, sao lại có người vô liêm sỉ như thế chứ?

Cô quyết định gọi điện cho người đại diện, nữ chính này cô không diễn nữa.

Nghĩ vậy, cô bèn lấy điện thoại di động muốn gọi cho bên môi giới. Kết quả, vào đúng lúc này, Vương Hải, bạn học cấp ba gọi đến, mời mình tới tham gia buổi họp lớp.

Dù sao buổi họp lớp lần trước mọi người vẫn chưa thấy đã.

Lưu Nhị ngẫm nghĩ, đi họp lớp cũng được, tạm thời thả lỏng một chút.

Nghĩ vậy, cô cúp điện thoại, nổ máy xe, đi tới quán bar Muses.

Rất nhanh, Lưu Nhị đã đến phòng riêng, trong nháy mắt cô vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Trong mắt những người bạn học này, bây giờ cô là ngôi sao lớn sáng lấp lánh. Ai nấy đều đứng dậy, lấy lòng chào hỏi Lưu Nhị.

Lưu Nhị được mọi người vây quanh ngồi trên ghế trong phòng bao, mà người ngồi cạnh cô chính là cô giáo chủ nhiệm hồi cấp ba của bọn họ, Đỗ Lôi.

Lần họp lớp trước, cô ấy có việc không đến, lần này cô ấy đã đến.

Đỗ Lôi năm nay 29 tuổi, là giáo viên xinh đẹp nổi tiếng trong trường, lớp cô dạy chưa từng có chỗ trống, không chỉ như vậy, cô còn là giáo viên nữ được toàn trường hoan nghênh nhất, không có ai khác ngoài cô.

Qua năm nay, Đỗ Lôi vẫn giống như trước, đặc biệt sau khi trải qua năm tháng lắng đọng, trút đi dáng vẻ ngây thơ và non nước lúc trước, bây giờ cô đã trở nên độc lập, trưởng thành, quyến rũ, còn có dáng vẻ của người trí thức.

Cô đeo một cái kính gọng vàng tạo ra cảm giác gợi cảm không miêu tả được, hoàn toàn ra dáng là một ngự tỷ.

Đỗ Lôi và Lưu Nhị cùng ngồi một chỗ, cho dù là tướng mạo hay là vóc người cũng là một chín một mười.

Ánh mắt của các nam sinh trong phòng bao đều nhìn thẳng về đó.

Vương Hải không nhịn được thở dài: “Cô Đỗ à, qua mấy năm mà cô không thay đổi gì cả, vẫn đẹp như vậy.”

Trước đây Vương Hải này ở lớp đã dẻo miệng, tuy thành tích học tập bình thường, thế nhưng lại hơn người ở cái dẻo miệng.

Trước đây lúc đi học, Vương Hải cũng không có gan nói những lời này.

Thế nhưng bây giờ đã ra ngoài xã hội, coi như hắn đã có chút thành tựu nhỏ, lá gan đương nhiên cũng lớn hơn, câu này hắn cũng đã dám nói ra.

Đỗ Lôi khẽ cười, nói: “Vương Hải à, lúc đi học chỉ có em dẻo mồm dẻo miệng, hiện giờ ra ngoài xã hội, mồm mép còn dẻo hơn trước. Còn Lưu Nhị, đã trổ mã trông yêu kiều hơn nhiều, còn là ngôi sao lớn nữa.”

Lúc cô nói lời này cũng mang theo chút tự hào, dù sao cũng là học sinh chính mình dạy dỗ ra, thế nhưng cô lại chuyển đề tài, nói: “Thế nhưng à, cô vẫn ấn tượng sâu nhất với Trần Dương và Tôn Chí. Hai người ngồi cùng bàn, một người là lớp trưởng, một người đội sổ lớp. Các em nói xem, tổ hợp kỳ quái như thế sao bọn họ có thể chơi với nhau được nhỉ?”

Lúc đầu Trần Dương vẫn tốt, còn là lớp trưởng, gia quy của nhà họ Trần cũng rất nghiêm nên cũng không có vấn đề gì lớn. Thế nhưng Tôn Chí thì không giống như vậy, trốn học, hút thuốc, uống rượu, yêu đương, thứ gì cũng biết. Người ta vẫn nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Trần Dương có thể chơi với Tôn Chí thì ít nhiều cũng học được chút thứ không tốt.

Ví dụ như hút thuốc, lúc đó Trần Dương học của Tôn Chí, vì để Trần Dương không bị “độc hại”, cô đã phải tốn kha khá công sức đó.

Đỗ Lôi vừa dứt lời, Tôn Chí ngồi ở một góc không hề ngại ngần mà cười lên: “Cô Đỗ à, trí nhớ của cô tốt quá, thế nhưng bây giờ em đã cải tà quy chính, trở thành thanh niên năm tốt rồi.”

Thế nhưng cũng phải thôi, lúc đó ở trong mắt tất cả các giáo viên, cậu ta chính là một thiếu niên hư hỏng. Mà Trần Dương có thành tích học tập tốt, tính cách ngoan ngoãn, trong mắt các giáo viên chính là học sinh thuộc hàng bảo vật quốc gia.

Nói ra cậu ta còn thấy ngại ngùng, lúc trước anh ta đã giật dây Trần Dương làm không ít chuyện xấu.

Nhớ tới những chuyện thời học sinh, Tôn Chí thở dài một tiếng, Trần Dương ơi là Trần Dương, lần này học sinh trong lớp đều tới cả rồi, sao lại chỉ thiếu mình cậu chứ?

Làm đồng bọn sống chết có nhau thời cấp ba với Trần Dương, Trần Dương lại không đến nên cậu ta thấy rất đáng tiếc.

Lúc này, Đỗ Lôi nhìn trong đám người, khẽ “ồ” nhẹ một tiếng: “Sao Trần Dương không tới nhỉ, các em không báo cho em ấy à?”

Cô vừa dứt lời, Vương Hải đã nhảy ra, nói: “Cô Đỗ à, cô không biết sao, Trần Dương bây giờ có tiền đồ lắm. Cậu ta không đi làm mà tập trung ở nhà làm việc nhà, nấu cơm nước, yên ổn ở rể nhà người ta thôi. Làm gì còn phải đi vất vả kiếm sống giống bọn em chứ.”

“Ha ha, tôi buồn cười chết mất.”

“Đúng đó, lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta sẽ rất có tiền đồ, bây giờ nhìn lại, quả nhiên cậu ta là người có tiền đồ nhất.”

“Ha ha ha…”

Sau khi nghe lời nói của Vương Hải, những người trong phòng riêng không nhịn được nở nụ cười. Ai nấy đều dùng giọng điệu châm chọc Trần Dương.

“Cô à, không phải chúng em không báo cho cậu ta, mà coi như chúng em có báo, cậu ta chưa chắc sẽ có thời gian đến!”

“Đúng đó, việc nhà mỗi ngày nhiều như thế, không tập trung làm thì làm sao mà làm hết được chứ!”

“Cô ơi, cô không biết à? Hiện giờ Trần Dương đã nổi tiếng là kẻ vô dụng của thành phố Tây Xuyên chúng ta rồi!”

“Các cậu đã đủ chưa hả?” Lúc này, Tôn Chí không thể nghe nổi nữa, anh ta đứng dậy nói: “Có ai nói xấu sau lưng bạn học mình giống như các cậu không?”

Những người này thích thú quá nhỉ? Lần trước họp lớp nói trước mặt người ta thì thôi đi, bây giờ người ta không đến mà trắng trợn bôi nhọ không e dè như thế, quá đáng quá mức.

Mặc dù Tôn Chí là người nghèo kiết xác thế nhưng nghèo cũng phải có tôn nghiêm, dù sao người ta cũng không ăn lấy một hạt gạo của nhà cậu, các cậu có tư cách gì nói người ta?

“Tôn Chí này, có liên quan gì tới cậu? Chúng tôi đang nói với cô Đỗ, có liên quan tới nửa đồng tiền nào của cậu à?”

Tôn Chí lười nói chuyện với loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm này, anh ta quay lại chỗ ngồi.

Mà lúc này, Đỗ Lôi lại nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại.

Tình huống này là thế nào?

Sao Trần Dương lại đi ở rể! Không phải chứ!

Phải biết là cả ba năm cấp ba Trần Dương vẫn luôn là lớp trưởng. Tuy nói sau đó có học được không ít thứ xấu từ chỗ Tôn Chí, thế nhưng thành tích cũng không bị yếu đi bao nhiêu. Về lý thuyết, Trần Dương là học sinh khá giỏi ở trong khóa đó, cũng là học sinh mà cô coi trọng nhất, tại sao bây giờ lại luân lạc đến mức độ này?

Lẽ nào bởi vì bị đuổi ra khỏi nhà nên bị kích động? Tính tình thay đổi quá lớn?

Đỗ Lôi ngẫm nghĩ, rất có thể là vì lý do này nên Trần Dương mới chìm đắm trong trụy lạc, đi ở rể.

Cô âm thầm thở dài, cảm thấy rất đáng tiếc, người vốn dĩ cô coi trọng nhất mà giờ lại trở thành dáng vẻ như vậy, thật sự mất mặt.

Lòng đồng cảm với Trần Dương trong nháy mắt tiêu tan, loại cảm giác đó giống như là, mình trồng hạt táo, quả mọc ra lại là quả lê vậy. Sự chênh lệch quá to lớn này làm cho cô vô cùng thất vọng.

Cô buồn rầu nói: “Không nhắc tới em ấy nữa, tất cả đều là do em ấy tự nguyện nhảy vào, có tay có chân làm gì mà chẳng được, cứ nhất định phải đi ở rể nhà người ta. Các em tuyệt đối đừng học theo em ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.