Bởi vì xe của Trần Dương đã được đưa đến xưởng sửa chữa nên Lam Khê mới khăng khăng đưa xe điện của mình cho anh để anh khỏi phải đi bộ, Trần Dương đành gật đầu đồng ý.
Hơn nữa sáng nay lúc anh tới lấy xe vừa hay Lam Khê được nghỉ nên Trần Dương mới đưa cô theo luôn.
"Trần Dương, lát nữa anh nhất định phải xin chữ ký của Lưu Nhị giúp tôi nhé!"
"Không thành vấn đề." Trần Dương gật đầu cười. Anh không ngờ Lam Khê đến tuổi này rồi mà vẫn hâm mộ ngôi sao, đúng là không nhìn ra.
Anh vừa lái xe vừa tìm chỗ đỗ xe, sau khi tìm được một chỗ cách đó không xa, Trần Dương lái xe đi tới.
Nhưng anh vừa dừng xe lại, một chiếc xe phía sau liền lao tới.
"Ầm!"
Đụng thẳng vào xe điện của Trần Dương, anh và Lam Khê cũng suýt ngã xuống đất.
Đụng một cái, xe điện Emma lập tức nát bét, đèn sau xe BMW cũng vỡ nát.
Chết tiệt, đây là lần thứ hai xe của anh bị đụng phải ở cửa công ty rồi. Trần Dương rất buồn bực, chẳng lẽ dạo này mình không hợp đi xe điện?
"Cô không sao chứ?"
"Không sao, cũng may hôm nay đi giày thể thao. Nếu tôi đi giày cao gót thì nhất định sẽ trẹo chân." Lam Khê vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, cảm thấy rất may mắn nói.
Lúc này, chủ xe BMW mở cửa xe ra, một người đàn ông mặc đồ tây hiệu Armani, tay đeo đồng hồ vàng bước xuống. Thấy đèn xe bị đụng vỡ, hắn chỉ vào mặt Trần Dương mắng: "Cậu cố ý đúng không, không thấy tôi lùi xe à?"
Cái đèn xe này không hề rẻ, hơn nữa hắn mua chiếc xe này còn chưa được một tuần đã bị đụng hỏng. Chuyện này khiến hắn đau lòng vô cùng.
Người này trông có vẻ rất quen mắt.
Trần Dương cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, cao khoảng 1m78, nhìn rất quen.
Hình như anh đã gặp ở đâu rồi thì phải?
"Sao anh vô lý thế, chúng tôi đỗ xe thì liên quan gì đến chuyện anh lùi xe. Hơn nữa khoảng cách xa như vậy, anh tự vọt tới đụng phải người ta còn ăn vạ nữa hả?" Lam Khê đứng lên, cãi nhau với người đàn ông đó.
Tiếng cãi nhau thu hút sự chú ý của người ở cửa ra vào, không ít người xúm lại xem có chuyện gì xảy ra.
Họ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lam Khê thì không nhịn được tặc lưỡi.
Mẹ kiếp, đẹp quá đi mất.
Bọn họ không nhịn được thầm khen một câu, nhưng lúc nhìn thấy Trần Dương đi xe điện ở bên cạnh thì đều nhíu mày.
Tên nghèo nàn không phải là bạn trai của nữ thần đấy chứ?
Gương mặt này, vóc người này, khí chất này, cô ấy không ngồi khóc trên BMW mà lại ngồi cười trên xe điện, đúng là không hợp lý chút nào.
"Cô nhìn cho rõ, đây là chỗ đậu xe cơ giới, không phải chỗ đậu xe điện."
Đúng lúc đó, người ngồi ở ghế lái phụ của xe BMW mở cửa ra. Một mỹ nữ mặc đồ bó sát, đi giày cao gót bước tới: "La Dũng, không đụng vào ai chứ?"
Oa!
Lại là một mỹ nhân, đẹp quá. Hôm nay đúng là may mắn, được nhìn thấy những hai đại mỹ nữ.
Nhìn thân hình nở nang có to có nhỏ của cô, không ít đàn ông xung quanh đều thầm nuốt nước miếng. Đúng là cực phẩm, nếu có thể sờ một cái thì sướng chết mất.
"Cô Đỗ?"
Vừa nhìn thấy người này, Trần Dương lập tức ngây người. Người phụ nữ trước mặt chính là chủ nhiệm lớp cấp ba của anh, Đỗ Lôi.
A đúng rồi, trước đó Lưu Nhị đã gửi tin nhắn cho anh nói cô Đỗ cũng muốn làm nghệ sĩ.
Sau đó anh đã bảo Mễ Tuyết sắp xếp.
Xem ra, hôm nay cô tới đây để phỏng vấn.
"Trần Dương? Sao em lại ở đây?" Đỗ Lôi nhíu đôi mày thanh tú, quan sát Trần Dương từ trên xuống dưới.
Hai ngày trước bạn học gặp mặt, Vương Hải nói Trần Dương sa sút phải đi ở rể nhà người ta cô còn không tin. Bây giờ nhìn anh chạy xe điện đến, trên người lại mặc toàn đồ vỉa hè cô mới biết là thật.
Trước đây cô ta rất coi trọng Trần Dương, không ngờ lại sa sút như thế. Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi thở dài.
"Em sao, em đi làm ở đây!" Trần Dương nói.
"Em đi làm ở đây?" Đỗ Lôi có chút không dám tin nói.
"Ha ha, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của cậu ta xem, không phải dọn nhà vệ sinh thì cũng là sửa điện." La Dũng bĩu môi khinh thường.
Nghe La Dũng nói vậy, Đỗ Lôi không nhịn được lắc đầu: "Trong khóa của các em, em là người cô coi trọng nhất. Giờ em nhìn em xem, sau lại trở thành cái dạng này? Lưu Nhị cùng lớp giờ đã là ngôi sao nổi tiếng, Vương Hải cũng trở thành quản lý cấp cao ở tập đoàn Lệ Nhân. Em là lớp trưởng, chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?"
"A, tôi nhớ ra rồi, thì ra cậu là lớp trưởng trong lớp của Lôi Lôi. Bảo sao cậu lại quen mắt thế." Lúc này, La Dũng mới nhớ: "Lúc đó Lôi Lôi nói với tôi nhất định cậu có thể vào đại học Thủ Đô, không ngờ giờ cậu lại trở thành cái dạng này. Đúng là làm Lôi Lôi mất mặt."
Sau khi nhìn thấy Đỗ Lôi, ký ức phủ đầy bụi của Trần Dương được mở ra. Anh nhớ ra người đàn ông trước mặt là ai.
Người đàn ông này là La Dũng, là giáo viên thể dục lớp bên cạnh. Thỉnh thoảng giáo viên dạy số học của lớp anh bận, hắn sẽ qua quản lý lớp giúp.
Điều quan trọng nhất là hắn vẫn luôn theo đuổi Đỗ Lôi.
Thời cấp ba, có thể nói Đỗ Lôi là nữ thần trong lòng tất cả các nam sinh, sao họ có thể để hắn theo đuổi Đỗ Lôi được. Vậy nên khi đó hai người Trần Dương và Tôn Chí rất hay trêu chọc La Dũng.
Có điều, trước kia Trần Dương là đại thiếu gia nhà họ Trần, La Dũng không trêu vào nổi nên chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức vào bụng.
Nhưng hai năm trước, La Dũng từ chức ở trường học đi kinh doanh, phát triển rất tốt. Hiện giờ hắn đã trở thành ông chủ của một công ty nhỏ, cũng được coi là người thành công rồi.
Nhưng điều khiến hắn thoải mái nhất là, đại thiếu gia nhà họ Trần cao cao tại thượng năm đó giờ lại nghèo túng thế này. Đúng là nhân quả báo ứng.
"Trần Dương, dù gì tôi cũng đã từng dạy cậu, thầy giáo cũng không muốn làm khó cậu đâu. Như vậy đi, cậu xin lỗi tôi, sau đó bồi thường phí sửa chữa cho tôi thì chuyện này coi như xong." La Dũng nói như bố thí, giọng điệu vô cùng đắc ý.
Lần này hắn nhất định phải bắt Trần Dương bồi thường và xin lỗi, giải mối hận trong lòng hắn.
"Xin lỗi, tại sao tôi phải xin lỗi?"
Trần Dương vừa dứt lời, Đỗ Lôi đã mở miệng: "Trần Dương, cô dạy em như thế sao? Em đụng hỏng xe của La Dũng, chẳng lẽ không nên nhận lỗi?"
Đỗ Lôi dùng vẻ mặt sốt ruột nói với anh: "Em nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi, lôi thôi lếch thếch. Em không thấy xấu hổ sao?"
Đây chính là học sinh cô coi trọng nhất. Giờ nhìn Trần Dương như vậy, Đỗ Lôi vô cùng thất vọng.
Trần Dương hết nói nổi, anh mặc quần áo thoải mái liền biến thành lôi thôi lếch thếch?
Anh hít sâu một hơi, nói: "Cô Đỗ, em không sai, tại sao phải xin lỗi hắn? Tại sao phải bồi thường tiền cho hắn?"
"Em..."
Đỗ Lôi chỉ vào Trần Dương nói: "Em còn không chịu nhận lỗi của mình. Trước đây em luôn là học sinh xuất sắc, sao giờ lại trở thành bộ dạng này?"
Trần Dương thở dài: "Cô Đỗ, con người ai cũng thay đổi. Hơn nữa em không cho rằng em sa ngã, em như bây giờ cũng rất tốt."
Chuyện duy nhất mà anh sa ngã là ở rể nhà họ Tô. Nếu lúc đó anh tỉnh táo hơn thì tất nhiên có thể tự nuôi sống bản thân, cũng không phải khúm núm hơn hai năm như vậy.
Có điều những chuyện đó đều qua hết rồi. Hôm qua Tô Diệu và Đường Tĩnh cãi nhau ở phòng bệnh của bố mẹ, anh cũng hoàn toàn thất vọng về hai người họ.
Như thế cũng tốt, anh không còn lý do để về nữa.
"Em... Cô thất vọng về em."
Đỗ Lôi hoàn toàn thất vọng về Trần Dương. Nếu đã không thể mắng cho Trần Dương tỉnh ngộ thì người làm cô giáo như cô cũng hết lòng rồi.
Cô ta chỉ vào cái đèn xe BMW bị đụng hỏng, nói: "Nếu em đã như vậy thì cô cũng không còn gì để nói. Có điều, nể mặt em từng là học trò của cô, không cần báo cảnh sát. Em sửa xe cho La Dũng là được, chúng ta giải quyết riêng."
La Dũng nghe Đỗ Lôi nói vậy thì vội nói: "Nếu Lôi Lôi đã nói vậy rồi thì tôi là thầy giáo cũng không so đo với cậu nữa. Như vậy đi, cậu bồi thường cho tôi tám nghìn tệ, tôi tự đi sửa là được."