Long Tế Chí Tôn

Chương 16: Dây chuyền



Khoảnh khắc này, tất cả danh dự, lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô ta đều bị nghiền nát cả rồi.

Mặt mũi Lý Mật đỏ bừng lên, giờ đây cô ta lại quỳ gối trước mặt người mà trước đây cô ta coi thường nhất.

Nếu có thể làm lại, nhất định cô ta sẽ không trêu chọc Trần Dương nữa!

Nhưng, trên đời này trước nay không hề có thuốc hối hận.

"Ừm, gọi không tệ đấy." Trần Dương mỉm cười, nói: "Sau này gặp tôi đều phải xưng hô với tôi như vậy, hiểu chưa?"

"Hiểu...hiểu rồi!" Lý Mật gật đầu lia lịa nói.

"Còn nữa, sau khi rời khỏi đây cô ngậm chặt miệng lại cho tôi, tôi không muốn để Tô Diệu biết được thân phận của mình." Trần Dương cúi đầu nhìn cô ta mà nói: "Nhớ chưa?"

"Nhớ...nhớ rồi." Lý Mật ngẩng đầu lên nhìn Trần Dương, nói: "Bố, bố yên tâm, chuyện này con sẽ giữ kín trong lòng."

Trần Dương hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, Triệu Hà Cầu cúi chào Trần Dương rồi xấu hổ nói: "Đại thiếu gia, đều là lỗi của tôi, tôi không biết cách dạy dỗ, khiến cậu khó chịu..."

"Chuyện này không liên quan tới ông." Trần Dương xua tay nói.

Lúc này, bốn người Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang, Trương Lệ Nhân, Thạch Lỗi vốn đang đứng ở một bên, cũng làm theo Triệu Hà Cầu mà cung kính cúi chào Trần Dương.

"Đại thiếu gia, mấy người chúng tôi trước đây chẳng là cái thá gì." Trương Lệ Nhân bước lên một bước rồi nói: "Nếu không nhờ có anh, chúng tôi cũng không thể có được thành công như bây giờ. Để cảm ơn anh, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà cho anh."

Nói xong, cô lấy ra một cái hộp.

Năm năm rồi, từ một cô gái nghèo, Trương Lệ Nhân đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty mỹ phẩm.

Hiện giờ, mỹ phẩm của cô đã cực kỳ nổi tiếng rồi.

Quá trình hai người quen biết, Trần Dương vẫn còn nhớ rõ.

Trước đây Trương Lệ Nhân nhặt được ví tiền của anh, đợi anh ở chỗ đó cả một buổi trưa, chờ anh quay lại tìm đồ.

Khi đó trong ví của Trần Dương cũng có không ít tiền, đối với một nhân viên văn phòng nhỏ bé như cô mà nói, đó là số tiền không hề nhỏ. Nhưng cô không chỉ không chiếm đoạt số tiền đó mà còn không nhặt của rơi.

Đến tận bây giờ Trần Dương vẫn còn nhớ dáng vẻ lảo đảo đứng dưới trời nắng của cô.

Người có tâm địa hiền lành đều đáng được báo đáp, để nâng cao ý thức không nhặt của rơi này, Trần Dương thẳng tay cho cô một tấm chi phiếu năm trăm nghìn tệ để gây dựng sự nghiệp.

Nhoáng một cái, đã năm năm trôi qua.

Trương Lệ Nhân mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn và hai chiếc vòng tay.

Đây...đây chính là đá quý huyết ngọc cao cấp!

Cho dù Trần Dương đã nhìn thấy vô số loại ngọc, nhưng lúc này anh cũng có chút kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của Trần Dương, Lưu Quốc Bang mỉm cười, nói: "Ngày đại thiếu gia kết hôn chúng tôi không tới, cặp nhẫn và vòng tay này là quà mừng đám cưới chúng tôi tặng đại thiếu gia, một cái tặng cho anh, một cái tặng cho thiếu phu nhân. Cặp nhẫn và vòng tay này đều được làm từ huyết ngọc cao cấp, mong là đại thiếu gia thích!"

Lưu Quốc Bang nói xong, Thạch Lỗi lại đem ra một cái hộp nữa, bước lên một bước rồi nói: "Đại thiếu gia, ba ngày nữa là tới sinh nhật anh, đây là quà sinh nhật chúng tôi tặng cho anh."

Trần Dương mở hộp ra, bên trong là một bức tranh.

Nếu huyết ngọc vừa rồi chỉ khiến Trần Dương có chút kinh ngạc, thì bức tranh này lại khiến anh kinh hãi.

Đây là…”Xuân Sơn Bạn Lữ”...của Đường Bá Hổ?

Không phải bức tranh này đang trưng bày ở viện bảo tàng sao, sao lại ở đây được cơ chứ?

"Chúng tôi biết đại thiếu gia thích nhất là tranh chữ của Đường Bá Hổ, bức ‘Xuân Sơn Bạn Lữ’ chính này là quà sinh nhật chúng tôi tặng cho anh." Gương mặt Lưu Quốc Bang vốn thành thật, khi cười lên trông cực kỳ phúc hậu.

Nhắc tới Đường Bá Hổ hẳn mọi người cũng rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy bức “Xuân Sơn Bạn Lữ” rất xa lạ phải không?

Bức tranh này còn có một cái tên khác là “Xuân Thụ Thu Hương”!

Trần Dương dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn bọn họ, nói: "Mọi người có lòng rồi, tôi rất thích bức tranh này!"

Gần đây anh vừa mới tiếp nhận Huyễn Ngu, cả ngày bận rộn tới mức chân không chạm đất, đến sinh nhật của mình mà cũng quên mất.

Trùng hợp là ba ngày sau cũng là sinh nhật của bà Tô.

Sinh nhật của anh căn bản chẳng có ai nhớ tới, kể cả có biết thì bọn họ cũng chẳng để ý.

Mọi người đều mượn cớ sinh nhật của bà Tô mà ra sức nịnh bợ bà ấy, chỉ mong là sau sinh nhật một trăm tuổi bà Tô sẽ chia cho bọn họ chút gia sản.

Bẵng đi mấy năm, không ngờ còn có người nhớ tới sinh nhật của anh, điều này khiến Trần Dương cảm thấy rất ấm áp.

Cùng lúc đó, ở một quán cà phê tư nhân ở thành phố Tây Xuyên.

Ngụy Minh Đông đang ngồi đối diện với Tô Diệu.

Không có nhiều người biết được tin tức anh ta phá sản, đến tận bây giờ Tô Diệu vẫn chưa biết Ngụy Minh Đông đã phá sản rồi.

"Diệu Diệu, anh đã nghĩ cả rồi." Ngụy Minh Đông liếc mắt đưa tình nói với Tô Diệu: "Ba ngày nữa là tới sinh nhật của bà nội, anh phải cầu hôn em trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tô."

"Như vậy...như vậy không ổn đâu..." Tô Diệu nhíu mày nói: "Dù sao, hiện giờ tôi vẫn chưa ly hôn."

Trần Dương đúng là tên phế vật, nhưng hai năm qua, anh chăm sóc cô rất tốt, nhẫn nhục chịu khó. Cho dù có lúc cô không vui mà trách mắng vô lý anh, thì anh cũng chẳng cãi lại nửa câu.

Sống chung với nhau lâu như vậy, cho dù là con chó thì cũng có tình cảm.

Hơn nữa, mấy lần gần đây đều là Trần Dương đứng ra nói chuyện giúp cô nên cô mới không bị người khác cười nhạo.

Tám triệu mà Trần Dương cho cô vay, cũng giúp công ty hóa giải nguy cơ.

Lần trước ở khách sạn Vương Triều, nếu không phải Trần Dương đem số tiền anh ta tích góp mấy năm nay ra trả tiền thì chắc chắn cô cũng chẳng thể ngẩng đầu lên trước mặt người nhà họ Tô nữa.

"Diệu Diệu, em quá hiền lành nên mới băn khoăn nhiều như vậy." Ngụy Minh Đông dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Diệu Diệu, anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, cũng chẳng thể giúp em chia sẻ chuyện của công ty! Em yên tâm, ngày sinh nhật bà nội anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn, anh tin rằng bà nội sẽ thích món quà này. Đến lúc đó anh sẽ thỉnh cầu bà nội gả em cho anh!"

Gia quy của nhà họ Tô rất nghiêm, bà Tô là người nắm quyền ở nhà họ Tô, giữ địa vị tối cao.

Nếu bà Tô thật sự thích Ngụy Minh Đông, nói không chừng bà nội sẽ ép cô ly hôn thật.

Nhưng Tô Diệu không muốn ly hôn, cô cũng đâu phải động vật máu lạnh, hai năm kết hôn, cô đâu dám nói cô không có chút tình cảm nào.

"Phải rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi anh." Tô Diệu đột nhiên lên tiếng.

"Chuyện gì vậy?"

"Sợi dây chuyền "Trái Tim Mùa Thu" - Thiên Không Chi Thành thật sự không phải do anh tặng sao?" Tô Diệu uống một ngụm cà phê rồi hỏi.

"Diệu Diệu, em không nhắc tới thì thôi, nhắc tới chuyện này anh lại tức." Ngụy Minh Đông tức giận nói: "Sợi dây chuyền anh tặng em mặc dù là hàng nhái cao cấp nhưng tiền công và tiền vật liệu tổng cộng cũng tốn tới năm trăm nghìn tệ. Tên phế vật kia lại ném nó xuống đất, khi anh về nhà xem thì sợi dây chuyền đó đã bị anh ta làm hỏng rồi."

Nghe Ngụy Minh Đông oán trách, Tô Diệu cắn môi hỏi tiếp: "Ý của tôi là, sợi dây chuyền thật không phải do anh tặng sao?"

Cái gì?

Ngụy Minh Đông ngẩn người, ánh mắt của anh ta di chuyển tới chiếc cổ trắng hồng của cô.

Lúc này anh ta mới phát hiện ra, trên cổ Tô Diệu đeo một sợi dây chuyền, đúng là sợi "Trái Tim Mùa Thu" - Thiên Không Chi Thành mà lần trước anh ta tìm người mô phỏng lại.

Cô ấy đeo hàng nhái sao?

Ngụy Minh Đông vừa nhìn kỹ lại thì lập tức há hốc miệng.

Không phải, sợi dây chuyền này không phải hàng nhái, sợi này...nhất định là hàng thật. So với sợi dây chuyền mà Tô Diệu đang đeo trên cổ thì sợi dây chuyền mà anh ta bỏ ra năm trăm nghìn tệ mô phỏng lại đúng là khác nhau một trời một vực.

Tô Diệu vốn đã xinh đẹp, giờ cô đeo sợi dây chuyền "Trái Tim Mùa Thu" này lại càng xinh đẹp động lòng người, Ngụy Minh Đông đã không kiềm chế được mà nuốt nước bọt rồi.

Thật sự quá xinh đẹp!

Nhưng lá gan của Tô Diệu cũng lớn quá rồi đấy, đây là sợi dây chuyền đáng giá hai triệu đô la, tương đương với hơn một trăm triệu Nhân dân tệ.

Cô ấy đeo sợi dây chuyền này ra ngoài như vậy, không sợ bị người ta cướp giật sao?

"Sợi dây chuyền này không phải anh tặng cho tôi sao?" Tô Diệu hỏi lại một lần nữa.

Cô thật sự không nghĩ ra ngoài Ngụy Minh Đông thì còn ai có thể tặng cho cô món quà đắt tiền thế này.

Trong lòng cô biết rõ mặc dù có rất nhiều người theo đuổi cô, mấy người đàn ông theo đuổi cô hầu như đều là con nhà giàu, mặc dù bọn họ có tiền nhưng bảo bọn họ bỏ ra một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền vẫn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Mặc dù Ngụy Minh Đông không có tài cán gì nhưng anh ta vẫn biết cách dò đoán suy nghĩ của người ta qua sắc mặt.

Nếu anh ta đoán không lầm thì sợi dây chuyền này là do người khác tặng cho Tô Diệu. Nhưng đúng là cẩu huyết, cô ấy cũng không biết người tặng là ai.

Ha ha, năm nào cũng có chuyện kỳ lạ xảy ra, nhưng năm nay thì đặc biệt nhiều.

Cũng không biết là tên ngốc lắm tiền nào, tặng đồ xong lại không để lại tên tuổi.

Nếu người ta đã không nhận, thì cứ để anh ta nhận là được rồi!

Ngụy Minh Đông vui sướng, không ngờ anh ta còn gặp được chuyện tốt thế này.

Anh ta gãi đầu, giả vờ ngại ngùng rồi nói: "Diệu Diệu, chuyện tới nước này rồi anh cũng không giấu em nữa, sợi dây chuyền này...sợi dây chuyền này đúng là anh tặng cho em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.