Khi Trần Dương chạy đến lớp học, thì hầu hết mọi người gần như đã đông đủ cả.
Trời, sao Lý Thiên Bá còn chưa đến nhỉ? Cha này không phải là ngày đầu tiên đi học đã tính trốn tiết rồi chứ.
Thấy chỗ ngồi vẫn trống, Trần Dương hơi lo lắng, anh định bụng gọi cho Lý Thiên Bá thì thấy Hạ Lam ôm sách bước vào.
Trần Dương vội vàng cất điện thoại đi, ngồi về vị trí rồi gửi tin nhắn cho Lý Thiên Bá.
Hạ Lam đặt sách lên trên bàn, nói: “Tiết đầu tiên hôm nay, tôi sẽ giảng cho cả lớp nghe về nguồn gốc của sáu giáo phái lớn”, sau đó, Hạ Lam viết lên trên bảng bốn chữ to tướng là Vô Lượng Kiếm phái. Thực ra cô ta là trưởng lão của phái này nên bắt đầu bài giảng từ giáo phái của mình là điều tất nhiên.
Học viện Lục Phái vốn dĩ là tạo ra để chiêu mộ thêm đệ tử cho môn phái của mình, trách nhiệm của Hạ Lam chính là tìm ra và đào tạo được những đệ tử xuất chúng cho Vô Lượng Kiếm phái.
“Người khai sáng ra Vô Lượng Kiếm phái tên là Tống Triều, là sư tổ đầu tiên của môn phái…”
Hạ Lam giảng bài vô cùng nghiêm túc, trong lớp không ai dám làm gì, chuyện cô ta dạy dỗ Phó Thắng, Lý Thiên Bá, Trần Dương không ai là không nhớ.
Sau màn dạy dỗ đó thì còn ai dám làm bậy nữa.
Dù nói thế nào Hạ Lam cũng là một người đẹp, ngoại trừ tính khí có phần nóng nảy ra thì bài giảng cũng khá được đón nhận. Nói vậy chứ hiện giờ Trần Dương không có tâm trí đâu mà nghe giảng cả.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Lý Thiên Bá rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì, sao không thèm trả lời tin nhắn của mình.
Đang lúc Trần Dương cảm thấy sốt ruột, thì điện thoại rung lên một cái.
Là tin nhắn của Lý Thiên Bá!
Trần Dương, tôi là Tống Huyên, hiện giờ Lý Thiên Bá đang ở bệnh viện nhân dân số 5, anh mau tới đây đi!”
Cái gì? Ở bệnh viện? Khuôn mặt Trần Dương hoàn toàn biến sắc, không ngừng tự hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao, liệu có phải là người nhà họ Thẩm làm?”
“Không phải là nhà họ Thẩm, là do hai chị em Lý Lâm, Lý Hổ làm”.
Hai chị em nhà họ và Lý Thiên Bá có mối thù không đội trời chung, ai trong thành phố Tây Xuyên này cũng biết, nếu không phải là Lý Thiên Bá thiệt mạng, thì sẽ là hai chị em nhà đó.
Trưa ngày hôm qua, Lý Hổ nhận được tin tức, Lý Thiên Bá đã đến học viện Lục Phái theo học, chỉ có Tống Huyên ở nhà.
Sau khi biết được tin này, Lý Hổ vô cùng mừng rỡ, vậy nên trưa qua bọn chúng đã đem một đám người đến, mục đích là tiêu diệt nhà họ Lý.
Lúc đó ngoài Tống Huyên ra thì ông cụ Lý cũng ở đó, tuy nhiên Lý Thế Hùng nhờ việc dùng Phá Chướng Đan, nên ông ta đã đạt đến cấp độ Tiên Thiên rồi.
Nhờ vậy, một mình ông ta tạm thời đã đẩy lùi được lũ người đó.
Nhưng mà, dù nói gì đi chăng nữa thì năm nay Lý Thế Hùng đã ngoài bảy mươi, thêm vào đó, tên Lý Hổ kia cũng có được viên Phá Chướng Đan mà Trần Dương đã bán cho hắn, vậy nên hiện giờ hắn cũng thuộc hạng cao thủ Tiên Thiên, hắn lại còn trẻ hơn ông ta nữa.
Hai người đấu với nhau một hồi, Lý Thế Hùng không thể địch lại được, bị hắn đánh cho một chưởng bị thương, nôn ra rất nhiều máu, dù sao thì Lý Thế Hùng cũng đã ngăn được bọn chúng, nhân lúc chúng không để ý, ông ta đã đưa Tống Huyên trốn khỏi đó.
Sau khi Lý Thiên Bá về đến nhà, thấy đồ đạc tung tóe, hỗn loạn, anh ta nổi giận đùng đùng, lập tức triệu tập hơn ba trăm huynh đệ xông thẳng đến địa bàn của Lý Hổ.
Lý Hổ đã sớm đoán được Lý Thiên Bá sẽ đến để báo thù, nên trước đó đã cho người mai phục tứ phía.
Lý Thiên Bá vừa mới đạt đến Tiên Thiên, nên vẫn còn chưa ổn định, Lý Hổ thì đã phá vỡ được cảnh giới này từ 2 tháng trước rồi, có thể nói là đã hoàn toàn ổn định, hơn nữa Lý Thiên Bá còn đang bị thương, nên sau một hồi tranh đấu, anh ta đã bị chúng đánh cho bầm dập.
Nhưng lúc này sự tức giận của Lý Thiên Bá đang dâng cao, vậy nên anh ta liều mạng với đám Lý Hổ, trong chốc lát phía Lý Hổ cũng bị áp đảo, Lý Thiên Bá thừa cơ đó trốn thoát.
Nhìn thấy dòng tin nhắn Tống Huyên gửi cho mình, Trần Dương vô cùng tức giận.
Đáng ra khi đó không nên bán cho hai chị em nhà họ Phá Chướng Đan.
Trần Dương kìm lại nỗi tức giận, anh tìm số điện thoại của Lý Lâm, gửi đi đoạn tin nhắn: “Các người lại gây phiền toái cho nhà họ Lý sao?”
Khi Trần Dương vừa gửi tin nhắn đi, thì gửi thấy một mùi hương lạ, theo quán tính anh ngẩng đầu lên nhìn, chợt ngây người ra.
Không biết từ khi nào Hạ Lam đã đứng đó nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, các học sinh khác trong lớp đều cảm thấy chẳng lành.
Đồ phế vật này, sao cậu dám sử dụng điện thoại trong lớp hả, gan cũng to quá nhỉ!
Hạ Lam giơ tay ra, lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại đây, ai cho phép cậu lén dùng trong giờ học hả?”
Trần Dương thở dài một cái: “Cô ơi đây là đại học, chứ có phải trường tiểu học hay cấp hai đâu, tại sao đến cái quyền này em cũng không có ạ?”
“Trong giờ học sử dụng điện thoại lại còn dám lý luận?”, Hạ Lam cau mày nói: “Cái đồ chạn vương như cậu, được vào học viện Lục Phái này đã là phúc phận rồi, vậy mà không lo học cho giỏi, lại còn ở đây gây rối, đường đường là một người đàn ông mà không có chút ý thức nào sao?”
Nói xong, Hạ Lam không thèm nhìn về phía anh, xoay người trở về bục giảng.
Trần Dương cũng không có lời nào để nói: “Cô là giáo viên mà lại đi làm nhục học sinh trước mặt bao nhiêu người như vậy, cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp sao?”
Trần Dương thấy bực vô cùng, miệng thì nói là muốn tốt cho mình, nhưng lại phá hỏng chuyện thì đúng hơn?
Cái gì?
Tên tiểu tử này đám nói cô giáo như vậy!
Một tên chạn vương như cậu ta mà còn cần thể diện sao? Cả cái thành phố Tây Xuyên này có ai không biết cậu ta là kẻ ăn bám chứ?
Mấy người xung quanh đều nhìn Trần Dương.
Hạ Lam vô cùng tức giận, sau khi phá vỡ được cảnh giới Phản Phác, thì thính giác của cô ta vô cùng tốt, trong vòng bán kính 20m, cho dù là có một con muỗi bay ngang qua thôi cũng có thể nghe thấy được.
Tuy rằng Trần Dương chỉ lẩm bẩm, nhưng vẫn bị Hạ Lam nghe thấy rõ, trong nháy mắt cô ta như phát rồ lên.
“Bụp!”
Hạ Lam đập mạnh lên trên bàn, rồi chỉ tay ra ngoài cửa: “Cái đồ phế vật nhà cậu, mau ra ngoài cột cờ chịu phạt đứng cho tôi, đến khi nào biết lỗi rồi thì hẵng vào đây”.
Đi thì đi, lúc này Trần Dương cũng đang tức giận.
Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng lấy được kinh thư, để sau này chẳng cần đến đây học làm gì nữa, dù sao thì vị trí của anh trong Nhật Nguyệt Thần Giáo và Thần Long Giáo cũng không phải tầm thường, lục đại phái thực tình cũng chẳng là cái thá gì.
Trong mấy tiết học ngày hôm nay.
Ngoài việc Hạ Lam giải thích nguồn gốc của Vô Lượng Kiếm phái ra, còn có căn thao võ lượng, cùng với quân tử lục nghệ.
Tuy nhiên phần lớn các giờ học, đều là mấy ông lão tóc đã bạc đến dạy.
Vừa giảng vừa gật gù đắc ý, toàn là mấy kiến thức về thời phong kiến, khiến ai nấy đều mơ màng buồn ngủ.
Tuy nhiên có một tiết học mà tất cả mọi người đều học rất nghiêm túc, đó chính là học về y học cổ đại.
Từ xưa thì y học và võ đạo gắn liền với nhau không thể tách rời, người này xem ra có vẻ khá tinh thông về y thuật.
Hơn nữa cô giáo dạy môn y học cổ đại này lại vô cùng hòa nhã, xinh đẹp không kém gì Hạ Lam, cũng tầm 30 tuổi.
Cái không giống với Hạ Lam ở đây chính là tính cách ôn hòa, nói chuyện đi vào lòng người vô cùng, không giống như giáo viên bình thường mà giống như một đại khuê tú thời cổ hơn.
Sau giờ học y học cổ đại, cả lớp ai ai cũng rất thích sự hiền hòa của cô.
Trần Dương đứng cả một ngày, người lả cả đi, chật vật mãi mới chịu được đến khi tan học, đang lúc anh quay lại phòng học thu dọn đồ đạc để đi tìm Lý Thiên Bá.
Thì đúng lúc này, có một cậu học sinh nam dáng người cao cao, vỗ vỗ tay đứng trên bục giảng nói: “Mọi người xin hãy chờ một lát, xin đừng về vội, tôi có chuyện muốn nói”.
Cậu học sinh này tên Đồng Quân, không phải là người gốc Tây Xuyên, nhưng cũng là một nhà danh giá, nên có thể xét cậu ta vào hạng công tử con nhà giàu.
Đồng Quân đảo mắt một vòng, sau đó nhìn về phía giữa phòng học nói: “Các bạn, chúng ta có thể học chung một lớp với nhau đó là duyên phận, vậy nên sau giờ học hôm nay mọi người xin đừng về vội, tôi muốn mời các bạn bữa cơm!”
“Ha ha, anh Quân muốn mời chúng ta ăn cơm, tốt quá!”, Một cậu học sinh đứng lên, lớn tiếng vỗ tay khen ngợi.
“Đúng vậy, anh Quân oách thật!”, Lại có thêm một học sinh khác đứng lên tán thưởng.
Hai người họ một gầy một béo, người béo tên là Vương Phàn, người gầy tên là Nghiêm Thọ, cho dù gia đình cũng khá giả, nhưng đứng trước mặt những công tử nhà giàu khác thì không đáng để nhắc đến.
Tuy nhiên Vương Phàn và Nghiêm Thọ đều khéo mồm khéo miệng, hai người vốn dĩ là bạn tốt, người tung kẻ hứng, chưa đến một ngày mà có thể kết bạn được với Đồng Quân, hơn nữa họ còn rất tự hào vì có thể làm chân sai vặt cho hắn.
Với danh nghĩa là đàn em, thì đại ca mời cơm đương nhiên bọn họ phải ra sức khen ngợi rồi.
Có hai người này khởi xướng, đám người còn lại đều rối rít phụ họa.
Ha ha, anh Quân thật oách!
“Cám ơn anh Quân, anh đúng là chơi lớn!”
Nghe được những lời tán tụng, trên mặt Đồng Quân lộ rõ vẻ vui mừng: “Nếu mọi người đã đồng ý như vậy, ngay bây giờ tôi sẽ đi mời cô giáo Hạ”.