Long Tế Chí Tôn

Chương 195: Mười phần trăm cổ phần



“Bà nội? Sao bà lại đến đây!”

Tô Diệu vừa mở cửa ra, liền phát hiện người đang chống gậy đứng trước cửa là bà Tô.

Còn người đứng phía sau bà ta chính là Tô Hải.

Thấy hai người, Tô Diệu dự là có chuyện chẳng lành.

Từ sau khi bà Tô lừa cô để chiếm đoạt cổ phần, rồi đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô, thì Tô Diệu đã không còn chút tình cảm nào với họ nữa.

Cô vẫn nghĩ rằng đời này cô và nhà họ Tô sẽ chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, vậy nên cô không hiểu sao đột nhiên hôm nay bà Tô lại đích thân đến thăm như vậy.

Sao bà ta biết được là mình ở khu biệt thự Thiên Mộng được? Trong lòng Tô Diệu lúc này đặt ra quá nhiều câu hỏi!

Sau khi bà Tô nhìn thấy Tô Diệu, bà ta liền nở một nụ cười hiền lành nói: “Diệu Diệu, đã lâu không được gặp cháu, hôm nay bà đến thăm cháu đây, sao thế, cháu còn giận bà sao? Hôm nay bà nội đích thân đến đây là để xin lỗi cháu”.

Bà Tô tỏ ra nghẹn ngào khi nói những lời này.

Chứ thực sự trong thâm tâm bà ta chắc chắn là không muốn đến đây.

Nhưng đâu có cách nào khác.

Gần đây nhà họ Tô đang gặp vấn đề về tài chính.

Công ty của họ lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Bà ta vì muốn vay tiền mà đã gọi cho rất nhiều người, nhưng ai nấy nghe xong đều cúp máy.

Lúc này bà ta thực sự là đã hết cách rồi.

Nếu không phải hôm qua Tô Hải nói là Tô Diệu livestream rất hot, mỗi ngày đều nhận được hàng đống tiền thì chắc giờ này bà ta chỉ còn cách bán tài sản đi để lấy tiền.

Bà ta nghe Tô Hải nói, mỗi ngày Tô Diệu livestream đều nhận được hàng triệu tiền quà tặng.

Mà cái cô có là tiền, nếu như cô đồng ý giúp đỡ bọn họ, thì nhà họ Tô lần này có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn.

Thấy Tô Diệu im lặng, bà Tô thấy có chút không vui, bà ta đã đích thân đến đây cầu cạnh, cô còn muốn như thế nào nữa?

“Diệu Diệu, cháu không mời bà vào nhà ngồi sao?”

Tô Diệu gật đầu, dù không vui vẻ gì nhưng cô vẫn nói: “Mời bà vào”.

Bà Tô bước vào nhìn căn biệt thự, liền khen lấy khen để: “Đẹp quá, căn biệt thự này đẹp thật đó, cháu rời khỏi nhà họ Tô mà vẫn có thể mua được căn biệt thự đẹp như này, giỏi thật”.

Tô Hải đi bên cạnh cũng gật gù tán thưởng: “Tô Diệu cô khá thật đó, trước giờ trong nhà họ Tô tôi không nghĩ là cô lại có bản lĩnh đến vậy, xem ra để cô rời khỏi nhà đúng là cơ hội để cô phát triển được tài năng của mình”.

Tô Hải nói một cách không biết xấu hổ.

Trong lòng Tô Diệu cảm thấy không thoải mái, nghe anh ta nói như vậy chả khác nào phải cảm ơn vì đã bị đuổi ra khỏi nhà ấy?

Cô hít một hơi thật sâu để nén cơn giận lại, nói một cách khách sáo: “Bà nội, lần này bà đến tìm cháu, không phải là vì nhà bên đó đã gặp chuyện gì chứ?”

Hôm nay dở giời hay sao mà rồng lại đến nhà tôm thế này!

Đường Tĩnh ngồi bên cạnh chỉ yên lặng, trong lòng bà ta đang vô cùng tức giận, nếu như là ngày xưa thì chắc tầm này bà ta đang vội vàng bưng nước đến nịnh nọt bà Tô rồi, còn bây giờ bà ta chỉ ngồi yên trên ghế salon, đến tâm trạng đi đánh bài cũng chẳng còn nữa.

Bà Tô ngồi trên ghế cũng không ngần ngại kể ra đầu đuôi sự tình mà nhà họ Tô đang gặp phải.

Bà ta kể xong xuôi vẫn không thấy Tô Diệu có phản ứng gì, bà Tô lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: “Diệu Diệu, mọi chuyện trước đây là do bà nội không đúng, bà xin lỗi cháu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể thấy chết mà không cứu chứ”.

“Đúng rồi, nếu như trước đây không phải vì bố cô mang hết tài sản đi đầu tư, thì gia tộc chúng ta cũng không rơi vào bước đường này”.

Tô Hải vừa dứt lời, Đường Tĩnh đứng phắt dậy nói: “Mày đang sủa bậy cái gì đó hả? Sao, chồng tao đầu tư thua có bốn trăm triệu, nhưng không phải chủ tịch Đinh của Liệt Dương đã đưa cho các người một tỷ sao? Đổi lại cậu ta được gì? Cậu ta còn để lại cổ phần cho Diệu Diệu? Nhưng cuối cùng thì sao? Không những không trả lại tiền mà các người còn chiếm nốt sáu trăm triệu đó, tôi còn đang muốn hỏi là các người đã làm gì để rồi thua lỗ cả sáu trăm triệu nữa đấy”.

Bà Tô nghe thấy vậy thì vô cùng lúng túng.

Ngay cả Tô Hải cũng cứng miệng khi nghe được mấy lời này.

“Mẹ, thôi đừng nhắc nữa, mấy chuyện này qua rồi”, Tô Diệu kéo mẹ ngồi xuống vì sợ bà ta sẽ không kiềm chế được.

Tuy trong lòng cô vô cùng tức giận với cái cách mà nhà họ Tô đã đối xử với cô, nhưng bà Tô nói đúng, dù gì thì cô cũng là con cháu nhà đó, lẽ nào bọn họ đã hạ mình đến mà cô lại không giúp?

Nhưng cô cũng hiểu rõ rằng, cho dù là trước đây hay bây giờ thì cô vẫn tự kiếm tiền dựa vào việc livestream, chứ cũng không có dựa vào bọn họ.

Nghĩ đoạn, Tô Diệu hỏi: “Bà nội, nhà họ Tô còn thiếu bao nhiêu tiền?”

Tô Hải mừng như bắt được vàng, nhanh nhảu nói: “Tô Diệu, hiện giờ cô còn bao nhiêu tiền thì cứ lấy hết ra, giúp nhà chúng ta vượt qua được khó khăn trước mắt, đến lúc đó thì cô chính là quý nhân của cả gia tộc”.

Bà Tô cũng gật đầu hưởng ứng: “Lần này, bà sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi đâu, nếu như cháu còn lo lắng, thì bà có thể chia cho cháu một ít cổ phần, cháu thấy sao?”

Chia cổ phần cho mình?

Tô Diệu chả buồn đáp lại, chuyện lần trước còn sờ sờ ra đó, cô sợ lại bị lừa thêm lần nữa!

Đường Tĩnh lên tiếng một cách chế giễu: “Nực cười thật đấy, số cổ phần đó vốn dĩ là thuộc về Diệu Diệu, chính các người đã lừa con bé, vậy mà giờ không biết xấu hổ còn đến đây xin tiền, há chẳng phải là thích giả nhân giả nghĩa hay sao?”

Dù Đường Tĩnh chỉ ở nhà sống trong nhung lụa, nhưng những lời bà ta nói ra thì cũng cay nghiệt vô cùng, nếu không thì lần trước đã không suýt đánh nhau với Trần Dương ở bệnh viện nhân dân số 3.

Nói cho cùng bà ta vẫn luôn là một người mẹ muốn bảo vệ con mình.

“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa”, Tô Diệu thấy mệt mỏi, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Bà nội, chuyện này cháu đồng ý, tuy nhiên lần này cháu muốn tìm luật sư làm chứng”.

Hiện giờ trong tay cô còn khoảng hai ba mươi triệu tệ, số tiền này nếu không dùng vào việc gì thì sớm muộn cũng tiêu hết.

Tô Diệu vừa dứt lời, bà Tô vô cùng mừng rỡ, bà ta vô cùng xúc động cầm lấy tay Tô Diệu nói: “Diệu Diệu, cháu quả là cháu gái tốt của bà, bà biết là cháu sẽ không bỏ mặc nhà họ Tô mà! Như thế này đi, cháu đưa cho bà hai mươi triệu, bà sẽ nhượng lại cho cháu mười phần trăm cổ phần”.

“Được”, Tô Diệu gật đầu nói.

Sau khi đạt được mục đích của mình, bà Tô cũng thấy an tâm phần nào, bà ta kéo lấy tay Tô Diệu, vỗ vỗ vào tay cô, chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà ta nói: “Đúng rồi, hai mẹ con cháu rời khỏi nhà họ Tô đã lâu, nếu có thời gian thì về thăm nhà một chút, hay là bây giờ cùng về với bà một chuyến?”

Tô Diệu lắc đầu từ chối: “Bà nội, để sau đi, cháu hẹn bạn đi có việc rồi”.

Bà Tô gật đầu đáp: “Được, nhưng mà bà nhắc trước là cháu nhất định phải về thăm bà đấy nhé!”

Nói xong bà ta lại khẽ vỗ đôi bàn tay của Tô Diệu, Tô Hải dìu bà ta rời khỏi biệt thự.

Sau khi hai người đó đi khuất, Đường Tĩnh tức giận nói: “Con gái à, sao con lại dại thế, con không nhớ là trước đây bọn họ đã đối xử với hai mẹ con ta ra sao à? Lẽ nào chúng ta còn phải về nhìn cái bản mặt khó coi của bọn họ?”

Sau chuyện lần đó Đường Tĩnh cũng đã hiểu ra, bà ta không hiểu lúc đó mình bị làm sao, tại sao khi đó cứ phải a dua nịnh nọt bà già đó, nói đúng ra bà già đó chẳng coi bọn họ là người một nhà!

Nếu để Trần Dương thấy được tâm trạng và suy nghĩ lúc này của Đường Tĩnh, chắc anh sẽ rất vui.

Tô Diệu cười trừ nói: “Mẹ à, con biết con đang làm gì mà!”

Nói xong cô lên lầu thay quần áo, khoác lên mình bộ cánh xinh đẹp đi tìm Lý Mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.