Sau khi anh cúp máy, Tô Diệu vẫn chưa chịu chui ra.
Anh không còn cách nào khác ngoài ôm Tô Diệu ngủ cả.
Ôm trọn thân thể mềm mại ấy, thì ai mà chịu nổi.
Anh chạy thẳng vào nhà tắm đứng dưới làn nước lạnh mới có thể kiềm chế được dục vọng, nhưng cũng không dám ôm Tô Diệu ngủ nữa.
Pu pu pu.
Lúc Trần Dương còn đang lơ mơ ngủ, điện thoại chợt vang lên, làm anh tỉnh giấc.
Mẹ kiếp, lại ai nữa đây, đêm hôm rồi mà không cho người ta ngủ?
Trần Dương bực tức cầm lấy điện thoại và nghe, anh còn chưa lên tiếng thì bên kia Khuê Tử vui vẻ thông báo: “Hương chủ, nhà họ Thẩm đã bị tiêu diệt hoàn toàn!”
Cái gì?
Đã diệt được nhà họ Thẩm?
Nghe thấy vậy Trần Dương không khỏi vui mừng, sau đó Khuê Tử gửi đến mấy tấm hình, toàn những hình ảnh máu me nên Trần Dương xem xong đã xóa luôn đi.
Khuê Tử đúng là được việc, chưa đến ba ngày đã tiêu diệt được nhà họ Thẩm.
“Tốt, quá tốt!”, Trần Dương vui mừng vô cùng, anh vội vàng nói: “Đúng rồi, cậu ghi lại danh sách những người đã lập công, tám giờ tối mai tập hợp tại đàn khẩu!”
“Dạ, Hương chủ!”
Sau đó Khuê Tử kể rõ lại về quá trình hành động lần này.
Theo như kế hoạch của anh ta, thì đầu tiên là đẩy mâu thuẫn của bốn anh em nhà họ Thẩm lên, từ sau khi Thẩm Lãng trở nên tàn phế, thì cuộc chiến tranh ngầm trong nhà họ Thẩm ngày càng ác liệt.
Nhất là chuyện mười mấy ngày trước Thẩm Hiêu Hùng mang theo những thành viên cốt cán của nhà họ Thẩm tập kích Trần Dương, đã trở thành mồi lửa dẫn đến sự bất mãn của đám người Thẩm Thiên Hạ.
Lần này đầu tiên là Thẩm Hiêu Hùng, sau đó là Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh rồi đến Thẩm Thiên Kỳ đều bị trừ hạ, ngoài một số ít đệ tử chi nhỏ ra thì đệ tử chi lớn đều bị giết hết.
Những gia tộc lâu nay phụ thuộc vào nhà họ Thẩm đều lần lượt theo phe Thần Long Giáo.
Lần này thực lực đàn khẩu của Thần Long Giáo ở thành phố Tây Xuyên sẽ ngày càng mạnh, không chỉ mở rộng địa bàn ra thành phố Đông Nam, còn thu hoạch được không ít, sau khi tiêu diệt được nhà họ Thẩm, bọn họ đã thu được số tiền mặt lên đến hơn 3 tỷ, rồi là đồ cổ và còn có mấy chục quyển sổ trong hầm nhà họ Thẩm.
Nói đến đây Khuê Tử xúc động nói tiếp: “Hương chủ, nhà họ Thẩm này đúng là lũ cặn bã, những quyển sổ đó đều ghi lại những khoản tiền thu lợi bất chính của bọn chúng mấy năm nay”.
Trần Dương gật đầu nói: “Sau khi tiếp quản nhà họ Thẩm, chúng ta tuyệt đối không được làm việc phạm pháp, hiểu không? Cũng không được làm những chuyện hại người!”
“Tuân lệnh Hương chủ”.
…
Hôm sau Trần Dương dạy rất sớm, sau khi làm xong bữa sáng, anh và Tô Diệu quấn quýt bên nhau một lát rồi đến học viện Lục Phái.
Diệt được nhà họ Thẩm, báo được thù cho vợ và Lý Thiên Bá khiến tâm trạng Trần Dương vô cùng tốt.
Nhưng vừa bước vào lớp Trần Dương cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía anh, không châm chọc thì nhìn theo kiểu nhạo báng, thậm chí còn ghét bỏ.
Trần Dương tự hiểu được, nhất định là do chuyện cuộc thi thầy chế thuốc hôm qua đã lan truyền đến trường học.
Thật ra thì Trần Dương không biết là chuyện anh bắt cá ba tay ngày hôm qua đã lan ra khắp học viện Lục Phái rồi.
Có những kẻ gọi anh là “Cầm thú”, “Đồ cặn bã”, hoa mỹ hơn thì gọi là “Người đàn ông kiểu mẫu”, nhưng gọi là gì thì cũng mang ý nghĩa châm biếm cả.
Không ít kẻ nhìn thấy Trần Dương thì chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán.
Trần Dương giả như không thấy, hạ thấp giọng nói với Lý Thiên Bá: “Này, tôi có tin vui cho anh đây”.
“Ha ha, đúng lúc tôi cũng có tin vui cho cậu!”, Lý Thiên Bá cười ám muội nói.
Trần Dương nghe cũng đoán được chuyện mà Lý Thiên Bá muốn nói cũng giống anh, anh cười khổ nói: “Tin tức của anh cũng nhanh thật đấy!”
“Đó là!”, Lý Thiên Bá cười phá lên, vô cùng kích động: “Không biết là thế lực nào mà lợi hại vậy chứ, trong một đêm mà giải quyết xong nhà họ Thẩm, theo như tin tức của thám tử thì nhà họ Thẩm chết sạch không còn một ai, thật là quá độc ác!”
Vừa nói anh ta vừa dừng lại một lát, tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là tôi không thể tự tay báo thù, nếu như có thể tự tay giết chết nhà họ Thẩm thì mới sảng khoái làm sao! Có điều, nếu như tôi biết được người đã diệt nhà họ Thẩm là ai thì nhất định phải mời người đó một bữa!”
Trần Dương cười thầm, dĩ nhiên anh sẽ không nói cho Lý Thiên Bá biết chuyện này là do anh làm rồi.
Hai người trò chuyện một hồi thì chuông báo giờ học vang lên.
Lúc này, Ôn Nhu mặc chiếc áo blue trắng đi vào!
Vừa bước vào thì cả lớp đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Trong mắt ai nấy cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Không ít nam sinh tỏ ra vẻ tiếc nuối.
Haizz, thật là đáng tiếc, cô giáo xinh đẹp như vậy mà lại qua lại với tên Trần Dương!
Đúng là ông trời không có mắt.
Vừa vào đến cửa, Ôn Nhu đã cảm nhận được ánh mắt khác thường của học sinh, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
Sau khi trở về từ cuộc thi nhà chế thuốc, thì ngoài phốt cô ấy với Trần Dương ra, còn có kẻ còn nói cô ấy vi phạm đạo đức nhà giáo, có tư tình với Trần Dương, khiến Ôn Nhu buồn không tả nổi.
Chuyện cô thất bại trong cuộc thi ngày hôm qua đã đủ buồn rồi, bây giờ lại còn rộ lên scandal khác.
Cô ấy vô cùng buồn bã.
Hiểu được tâm trạng của Ôn Nhu, Trần Dương thầm thở dài, đều do anh, nếu hôm qua anh không chế thuốc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không liên lụy đến cô ấy.
Xem ra phải tìm cơ hội an ủi Ôn Nhu rồi.
“Nào mọi người, hôm nay cô sẽ giảng cho các em về huyệt vị trên cơ thể!”, vẫn giọng nói nhẹ nhàng đó, tuy nhiên ai nghe cũng cảm nhận được sự mệt mỏi toát ra.
Lúc này Nghiêm Thọ lên tiếng nói: “Cô, hôm qua cô đến tham gia cuộc thi thầy chế thuốc phải không ạ, hay cô kể cho chúng em nghe về cuộc thi hôm qua đi”.
Những kẻ khác nghe thấy Nghiêm Thọ nói vậy cũng nháo nhào lên.
Vương Phàn cũng mở miệng nói: “Đúng vậy đó ạ, cô tham gia cuộc thi cũng không nói cho chúng em biết, là học sinh của cô đúng ra chúng em phải đến cổ vũ mới đúng”.
“Đúng rồi cô, nghe nói hôm qua Trần Dương cũng đi theo cô?”
“Cô à chúng em đều hiểu mà, nhất định là do Trần Dương cản đường cô!”
Thật ra thì đoạn video quay lại những gì xảy ra trong cuộc thi hôm qua đã được truyền đi khắp trường.
Sao mà bọn họ không biết chuyện Ôn Nhu chế thuốc thất bại được.
Nhưng ai nấy đều cho rằng là lỗi của Trần Dương, nếu không thì sao cô ấy có thể thất bại!
Ôn Nhu đứng hình, đúng là chuyện gì cô ấy lo lắng cũng xảy đến, quá trình diễn ra cuộc thi ngày hôm qua bị những học sinh nhiều chuyện cắt ghép thành những video ngắn rồi đăng lên các nhóm của trường.
Giờ cô ấy đã trở thành người nổi tiếng của học viện Lục Phái rồi, thật là mất mặt quá đi.
Đặc biệt là video quay cảnh Thanh Uyển sư thái sư thái nói cô ấy có tư tình với Trần Dương bị lưu truyền rộng rãi, vốn dĩ hôm nay cô ấy không muốn đến, vì cô ấy không biết phải đối mặt với Trần Dương như thế nào.
Ôn Nhu theo bản năng nhìn Trần Dương, ánh mắt của hai người va vào nhau, Ôn Nhu liền quay đi, làm thế nào bây giờ.
Thấy Ôn Nhu vô cùng lúng túng Vương Phàn an ủi: “Cô, chúng em đều hiểu là cuộc thi thầy chế thuốc lần này cô vốn dĩ có cơ hội lọt vào Top 3, nhưng chính vì Trần Dương nên cô mới thất bại, vậy nên chuyện này chính là lỗi của cậu ta!”
Vương Phàn dứt lời, phòng học cũng trở nên xôn xao.
“Đúng rồi, là do Trần Dương, nếu như cô làm thì chắc chắn sẽ thành công. Trần Dương cậu còn không nhanh xin lỗi cô đi, cái đồ bỏ đi này”, Nghiêm Thọ cũng lên tiếng.
“Mau xin lỗi đi…”
“Xin lỗi…”
Thấy mọi người đổ hết thất bại của Ôn Nhu lên đầu mình, Trần Dương chỉ còn biết lắc đầu, mấy người này chẳng cần biết đầu đuôi ra sao thì đã hùa nhau nháo nhào lên.
Thấy mọi người đều trách móc Trần Dương, Ôn Nhu thấy sốt ruột, vội vàng ngăn lại nói: “Mọi người yên lặng nào, chuyện xảy ra trong cuộc thi lần này không liên quan đến Trần Dương, là do lỗi của tôi”.
Đồng Quân nãy giờ im hơi lặng tiếng, đột nhiên đứng dậy nói: “Cô, chúng em hiểu cô là người có tấm lòng nhân từ nên không muốn Trần Dương phải chịu trách nhiệm, nhưng nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, cậu ta sai thì cậu ta phải chịu trách nhiệm chứ!”
Một cái thằng to mồm, chả có chút bản lĩnh gì, chỉ giỏi đi kiếm chuyện.
Trần Dương còn đang vui vì tiêu diệt được nhà họ Thẩm thì giờ niềm vui tan biến hết.
Sau khi Đồng Quân nói xong thì Lâm Phi cũng lên tiếng, nhìn Trần Dương với vẻ ghét bỏ: “Cái tên cầm thú Trần Dương này, cậu cũng đã có vợ vậy sao lại còn quấy rầy cô giáo Ôn? Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, tôi không nghĩ cậu là người như vậy đó! ”
“Đúng vậy, tôi đề nghị là chúng ta hãy xin học viện đuổi học Trần Dương đi!”, lúc này Lâm Kiều Kiều ở bên cạnh hô lớn.
Một đề nghị ngu xuẩn như vậy mà cũng có người hùa theo cho được.
“Đúng, đuổi Trần Dương!”
“Bắt hắn biến khỏi đây”.
“Đuổi hắn…”
“Đủ rồi, các cậu im miệng hết lại cho tôi!”, Lý Thiên Bá nổi giận đập bàn thật mạnh, vẻ mặt hung dữ nhìn những kẻ khác nói: “Đủ chưa? Trần Dương đào mồ đào mả nhà các cậu hay là giết người nhà các cậu à? Nãy giờ là tôi nhịn lắm rồi đấy? Còn còn nói lung tung thêm nữa thì cẩn thận cái mạng cho tôi”.
Lý Thiên Bá đằng đằng sát khí nhìn bọn họ, ai nấy đều bị dọa cho im re.
Thấy vậy, Lý Thiên Bá cười khểnh, nói với Trần Dương: “Tiểu Dương, cái lũ bỏ đi này cậu không cần phân bua với tụi nó, đứa nào làm càn thì xử hết! Đúng là cái lũ ỷ đông hiếp yếu, chả ra cái thể thống gì!”
Đám người Đồng Quân tức giận lắm mà không dám nói gì, tên Lý Thiên Bá này mở mồm ra là giết chóc này nọ như thằng điên.
Ôn Nhu buồn bã ôm đầu nói: “Thôi, không nói nữa, giờ chúng ta bắt đầu bài học”.
Cô ấy cũng đau hết cả đầu, chuyện này không biết là còn đi đến đâu nữa.
Giờ ai nấy đều hùa theo rồi, trong cuộc thi hôm qua là do cô ấy không nghe lời khuyên của Trần Dương khăng khăng làm theo ý mình nên mới thất bại, Trần Dương đâu có lỗi gì ngược lại còn có công mới đúng.
Nhưng chuyện cô không ngờ được là Thanh Uyển sư thái lại bêu xấu cô ấy và Trần Dương trước mặt mọi người, có nghĩ hàng trăm hàng vạn lần cũng không nghĩ ra được.
Lúc này trong lòng Ôn Nhu đang rối như tơ vò thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đeo kính râm đứng ở cửa: “Cho hỏi, Trần Dương học lớp này phải không?”
Lúc này ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Dương.
Trần Dương nhíu mày, người đàn ông này là ai, anh đâu có quen!