"Sao cậu lại trẻ con như vậy? Hướng Võ rõ ràng là nhằm vào cậu", Hạ Lam nói: "Hắn đang chờ cậu ra đòn phản kháng, rồi hắn sẽ có lý do để đuổi cậu khỏi trường. Đến lúc bị đuổi rồi, cậu nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu sao?"
"Lẽ nào nhìn em dễ bắt nạt thế sao?", Trần Dương tức tối nói.
Thấy dáng vẻ bực bội của Trần Dương, Hạ Lam phì cười.
"Được rồi", Hạ Lam lắc đầu nói: “Tôi chỉ tát cậu có hai cái thôi mà, để tôi xoa cho”.
"Gì mà hai cái tát?", Trần Dương đứng lên nói với cô ta: "Cô không biết là đánh người đừng đánh vào mặt à?"
"Tôi xoa cho cậu", Hạ Lam cắn môi, đưa tay ra.
Trần Dương nghiêng đầu đi theo bản năng, anh tưởng Hạ Lam lại định đánh anh.
"Thôi, để em tự làm!", Trần Dương thở dài, đúng là xui xẻo. Người phụ nữ này thật là bạo lực, ở bên cô ta chắc sẽ chết sớm.
"Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu", Hạ Lam nhìn Trần Dương nói: "Thứ tối hôm đó có phải do cậu để không?"
"Không", Trần Dương bĩu môi đáp.
"Thật chứ?"
"Không phải mà", Trần Dương khẳng định chắc chắn: "Em đã bảo rồi, đan dược đó không phải của em".
"Sao cậu biết đó là đan dược? Tôi đã nói cho cậu biết đâu", Hạ Lam cười như không cười nói.
Mẹ kiếp, lỡ miệng rồi.
Trần Dương mất kiên nhẫn đáp: "Đúng là em thì làm sao?"
"Cảm ơn cậu", Hạ Lam nhỏ giọng nói, rồi đưa tay ra xoa mặt Trần Dương, đôi tay mang theo chân khí, có thể tiêu sưng.
"Phù!"
Bàn tay mát lạnh áp lên mặt, cảm giác rát bỏng lập tức biến mất.
Đây là lần đầu anh nhìn Hạ Lam ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên không tính đêm hôm đó.
Không thể không nói người phụ nữ này quả thực xinh đẹp.
Đã hơn 30 tuổi nhưng làn da vẫn nõn nà như thiếu nữ 17, 18 tuổi, vừa trắng vừa mịn.
Này này này, đầu anh lại nghĩ đi đâu vậy?
Trần Dương vội vàng xoá sạch những suy nghĩ không trong sáng trong đầu, sau đó hỏi: "Cô Hạ, chuyện của Hướng Cường liệu có điều tra đến chúng ta không?"
"Bây giờ biết sợ rồi à?", Hạ Lam nói: "Khí thế trời không sợ đất không sợ vừa rồi đâu?"
Trần Dương cười ngại ngùng, vừa rồi thấy Hướng Võ giở trò lưu manh với Tô Diệu, anh không nhẫn nhịn được.
Nhưng lần này cũng coi như đã kết thù, Hướng Võ này đã nghi ngờ anh, nếu có cơ hội, anh nhất định phải diệt trừ hắn.
"Chỉ cần cậu không nói lung tung, Hướng Võ không làm được gì cậu ở trường cả".
"Nhỡ hắn đi tìm hiệu trưởng thì sao?"
"Hiệu trưởng trăm công nghìn việc, hắn muốn gặp là gặp được sao?", Hạ Lam cười nói: "Học viện Lục Phái khai giảng đã lâu như vậy, trừ lễ khai giảng, hiệu trưởng chưa từng đến trường".
Sao cơ?
Trương Viễn Kiều đã lâu như vậy không đến trường sao?
Vậy anh lấy trộm Thái Cực Kinh kiểu gì bây giờ?
"Thế hiệu trưởng bây giờ là cao thủ cấp bậc gì?", Trần Dương hỏi.
"Sao tự nhiên cậu hỏi cái này?"
"Ha ha, em tò mò thôi mà".
Hạ Lam vừa xoa mặt cho Trần Dương vừa nói: "Hiệu trưởng là Phó chưởng môn của phái Võ Đang, nghe nói mấy năm trước đã lĩnh ngộ được tạo hoá, đạt đến cảnh giới Phản Phác viên mãn. Tính đến giờ nếu như không có vấn đề gì xảy ra, thì ông ta đã tích đủ cương khí đạt đến Quy Chân rồi".
Cái gì?
Tích đủ cương khí đạt đến Quy Chân, vậy chẳng phải là đạt tới cảnh giới Quy Chân rồi sao?
Mẹ kiếp, Trương Viễn Kiều này thực lực quả là mạnh.
Đừng nói cảnh giới Quy Chân, cho dù là cảnh giới Phản Phác cũng đủ để bóp chết anh. Muốn lấy trộm kinh thư trong tay tu sĩ cảnh giới Quy Chân, đó chẳng phải là chuyện hão huyền sao?
Trần Dương đang suy nghĩ làm sao lấy trộm được kinh thư, Hạ Lam rút tay về nói: "Được rồi đấy, dấu tay trên mặt đã hết, cậu đi đi. Hãy nhớ, tuyệt đối đừng để xảy ra xung đột với Hướng Võ trong trường".
Trần Dương gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cổng trường thì thấy Tô Diệu đang chờ anh ở đó.
Tô Diệu vừa nhìn thấy Trần Dương đã bước lên, ôm anh thật chặt.
Vừa nãy ông xã bị cô giáo Hạ gọi đi, chắc chắn lại bị phạt.
"Ông xã, em xin lỗi, là tại em vô dụng".
"Đồ ngốc, em nói gì thế?", Trần Dương mỉm cười xoa đầu cô: "Bảo vệ em là điều anh nên làm mà".
Một câu nói khiến Tô Diệu vô cùng cảm động.
Đời này được Trần Dương bảo vệ như vậy là hạnh phúc lớn nhất của cô.
…
Lúc hai người về đến nhà thì trong nhà có thêm một người mà họ không ngờ đến.
Bố vợ của Trần Dương Tô Trường Hà đã trở về
Giây phút nhìn thấy Tô Trường Hà, Tô Diệu kinh ngạc vui mừng kêu lên: "Bố, sao bố về rồi?"
Tô Trường Hà ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vẻ mặt tức giận: "Bố còn không về thì mẹ con sẽ bị thằng vô dụng này làm cho tức chết mất!"
Ông ta đập bàn một cái, nói với Trần Dương: "Trần Dương, hôm nay tôi nói thẳng luôn, cậu và Diệu Diệu lập tức đến Cục dân chính ly hôn đi".
Ly hôn?
Tô Diệu ngây ra, Trần Dương cũng đơ người.
Đột ngột thế!
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Chẳng phải bố vợ đang ở nước Mễ sao? Sao lại trở về đột ngột thế này?
Còn như ăn phải thuốc súng, ép hai người ly hôn.
"Bố, bố nói gì vậy? Con sẽ không ly hôn với Trần Dương, chuyện này không được", Tô Diệu lập tức từ chối.
Cô vừa nói xong, Đường Tĩnh lập tức mở miệng mắng: "Ngày nào cậu cũng ăn của chúng tôi, dùng của chúng tôi, nhưng đúng lúc quan trọng thì chẳng được tích sự gì, chúng tôi cần loại vô dụng như cậu làm gì?"
Trần Dương nghe xong mặt mũi ngơ ngác, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Bố vợ tuy coi thường anh, nhưng bình thường cũng không nói những lời như vậy, sao đột nhiên lại...
Tô Diệu cũng nhíu mày nhìn bố mẹ mình: "Bố, mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Hừ! Nếu không phải mẹ con nói với bố, bố còn không biết con bị đuổi ra khỏi gia tộc!" Tô Trường Hà tức giận nói.
"Bố, chuyện này cũng không thể trách Trần Dương được, là... là con..."
"Được rồi Diệu Diệu, bố biết con lương thiện, con đừng nói giúp thằng vô dụng này nữa", Tô Trường Hà chỉ Trần Dương nói: "Trước kia tôi ngứa mắt cậu, nhưng cậu đối xử tốt với Diệu Diệu, tôi cũng không nói gì. Nhưng bây giờ thì sao? Diệu Diệu bị đuổi khỏi gia tộc, người làm chồng như cậu làm được cái gì? Cậu để Diệu Diệu xuất đầu lộ diện làm livestream? Cậu để thế mà được à? Cậu chăm sóc hai mẹ con họ như vậy sao?"
"Bố... là bản thân con muốn làm livestream, không liên quan gì đến Trần Dương cả".
Tô Diệu chẳng còn lời nào để nói, bố mẹ cô đúng là vô lý.
Rõ ràng là mẹ bảo cô làm livestream, sao giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Trần Dương?
Đường Tĩnh bất mãn chỉ trích: "Diệu Diệu, bây giờ con nói giúp người ngoài đấy à? Mẹ với bố con vất vả nuôi con lớn chừng này, mà con đối xử với bố mẹ thế sao? Mẹ nói trước cho mà biết, hai đứa nhất định phải ly hôn, nếu không mẹ với con cắt đứt quan hệ mẹ con!"
Cắt đứt quan hệ mẹ con?
Tuyệt tình đến vậy sao?
Tô Diệu lập tức nước mắt trào ra: "Mẹ, bố, bố mẹ đừng ép con nữa được không? Con thực sự rất yêu Trần Dương, con sẽ không ly hôn với anh ấy..."
Dứt lời, Tô Diệu mở cửa ra ngoài, đồng thời xoay người nói với Trần Dương: "Ông xã, chúng ta đi!"
Trần Dương không nhúc nhích, đứng giữa phòng khách, nói với hai người: "Bố, mẹ, con biết bố mẹ coi thường con, nhưng con sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy Trần Dương con không thua kém ai, con sẽ cho Tô Diệu một tương lai tốt đẹp. Vì vậy, con sẽ không đồng ý ly hôn".
Nói xong, Trần Dương xoay người ra ngoài với Tô Diệu.
Trong phòng khách, Đường Tĩnh tức phát điên, bà ta mắng Tô Trường Hà: "Tô Trường Hà, ông nhìn đi, đây chính là đứa con gái ngoan của ông đấy".
Tô Trường Hà sắc mặt khó đoán nhìn ra ngoài cửa, thở dài nói: "Bà xã, chúng ta làm vậy liệu có quá đáng không?"
…
Ở chỗ khác, Trần Dương ôm Tô Diệu vào lòng an ủi: "Bà xã, em đừng buồn".
"Ông xã, chúng ta dọn ra ngoài sống đi", Tô Diệu mắt đỏ hoe nhìn Trần Dương nói.
"Dọn ra ngoài? Ở đâu?"
"Chỉ cần có anh, ở đâu cũng được", Tô Diệu lau nước mắt ở khoé mi nói: "Ông xã, em còn mấy trăm nghìn, chúng ta mua căn nhà khác, căn nhà thuộc về riêng chúng ta, được không?"
"Nhưng mà...", Trần Dương vốn định nói anh còn nhà ở Thiên Mộng Viên, nhưng nghĩ lại Thiên Mộng Viên nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, sớm muộn cũng chạm mặt với bố mẹ vợ. Nghĩ đến đây, Trần Dương gật đầu: "Được!"
"Nhưng sao em vẫn còn tiền?", Trần Dương nhìn Tô Diệu vẻ khó hiểu, lần trước mẹ vợ nằm viện, khi đám người kia đến siết nợ chẳng phải đã nói trong nhà hết tiền rồi sao?
Tô Diệu khụt khịt mũi nói: "Em biết tính mẹ em, bà ấy chắc chắn sẽ không nhịn được lấy đi đánh bạc. Đây là tiền dự phòng của em, dùng trong những lúc cần tiền đột xuất".
Trải qua bao lần, Tô Diệu cũng đã khôn hơn.
Trần Dương gật đầu, hiện giờ không thể quay về Thiên Mộng Viên, xem ra chỉ đành tìm khách sạn ở tạm.
"Bà xã, chúng ta tìm khách sạn ở gần đây đi".
Tô Diệu lắc đầu: "Tiết kiệm chút đi, chúng ta đừng ở khách sạn".