Long Tế Chí Tôn

Chương 255: Đủ số



Lúc này, một cô gái mặc bộ đồ công sở, đi đôi giày cao gót màu đỏ tiến tới.

“Liễu Viện, cô qua đây một lát”.

“Chị Hồng, có chuyện gì gấp sao?”, Liễu Viện nói tiếp: “Giờ em đang giới thiệu chung cư cho bạn…”

Cô ấy còn chưa nói hết thì Từ Hồng đã ngắt lời: “Gọi cô thì cô cứ qua đi, sao nói nhiều thế nhỉ”.

“Dạ… vâng ạ!”, Liễu Viện nhìn Tô Diệu nói: “Diệu Diệu, hai người chờ một lát nhé, chị đồng nghiệp tìm tôi có chút chuyện”.

“Không sao đâu, cậu cứ đi đi, chúng mình tự xem được mà”, Tô Diệu cười một tiếng, rồi lấy quyển sách giới thiệu về dự án lên đọc.

Liễu Viện đi đến bên cạnh Từ Hồng, hỏi: “Chị Hồng, có chuyện gì vậy ạ?”

“Liễu Viện, tôi đã nói với cô như nào?”, Từ Hồng chỉ vào Trần Dương nói: “Cô nhìn anh ta ăn mặc toàn đồ hàng chợ, làm sao có thể mua nổi nhà? Nhìn cái là biết nghèo kiết xác! Tôi đã dạy cô là phải biết nhìn nhạc hiệu đoán chương trình, không phải ai đến chúng ta cũng tiếp, cô xem cô đến đây làm cũng mấy ngày rồi mà có bán được căn nào đâu, nếu cứ như vậy tôi biết nói chuyện với cấp trên sao?”

“Nhưng mà chị Hồng… bọn họ là bạn của em…”

“Bạn bè gì, cô cũng nên bớt qua lại với đám bạn nghèo đi”, Từ Hồng nói tiếp: “Giờ cô ra đó giới thiệu qua loa cho bọn họ là được, chúng ta phải nhắm vào mục tiêu là bán được nhà”.

“Nhưng… nhưng mà…”

“Thôi được rồi, tôi biết cô hay cả nể, để tôi nói giúp cô!”, vừa nói cô ta liền đi ra.

Thấy vậy Liễu Viện vội vàng đi theo.

“Chị Hồng, em giới thiệu qua một chút đây là bạn học của em, tên là Tô Diệu, còn đây là chồng cô ấy, tên là Trần Dương”.

“Tô Diệu à, đây là chị Hồng, là người giúp tôi có được công việc này, mọi người gọi chị ấy là chị Hồng nhé”, Liễu Viện giới thiệu bọn họ với nhau.

“Chị Hồng, chúng tôi muốn mua một căn nhà có ánh sáng tốt một chút, nếu được thì tìm căn nào 4 phòng ngủ 2 phòng khách, chị có thể giới thiệu cho chúng tôi được không?”, sau khi chào hỏi Trần Dương liền nói thẳng vào vấn đề.

Từ Hồng quan sát đánh giá Trần Dương một lát, khẽ cau mày.

Nhìn bộ dạng anh ta, chả có chút gì gọi là có thể mua nổi nhà ở Hòa Cảnh Viên cả!

Không hiểu sao anh ta lại cưới được cô vợ xinh đẹp thế không biết.

“Anh Trần, các căn hộ trong Hòa Cảnh Viên của chúng tôi đều được làm rất cầu kỳ, giá phòng thấp nhất cũng 10 nghìn tệ trở lên, nếu căn 4 phòng ngủ 2 phòng khách theo như anh nói thì diện tích rơi vào khoảng 140 mét vuông, anh thực sự muốn mua chứ?”, Từ Hồng nói một cách khéo léo.

“Chúng tôi có thể đi xem nhà không?”

“Anh thấy như này được không, chúng ta sẽ đi xem căn hộ mới ra của Hòa Cảnh Viên chúng tôi, tiền cọc ban đầu cũng chỉ mấy chục nghìn thôi”, Từ Hồng do dự nói.

“Không cần đâu chị Hồng”, Tô Diệu cười nói: “Chị cứ đưa chúng tôi đi xem căn 4 phòng ngủ 2 phòng khách nhé”.

Từ Hồng tỏ vẻ không vui, hai người này sao không chịu hiểu nhỉ, căn 4 phòng ngủ 2 phòng khách thì giá là bao nhiêu cơ chứ? Tiền cọc ban đầu cũng rơi vào 400 đến 500 nghìn tệ, họ có đủ tiền sao?

Vừa lúc đó, một người đàn ông măc vest, tay đeo đồng hồ vàng bước vào.

Bên cạnh ông là là một cô gái trang điểm rất đậm.

Từ Hồng vừa nhìn thấy ông ta liền vội vàng lao ra đón: “Mời hai anh chị vào ạ”.

Cô ta dẫn hai người này đến phòng trưng bày, cười giới thiệu: “Không biết là anh chị muốn tìm phòng như nào, chỗ chúng tôi có căn từ 100 đến 400 mét vuông, nhưng nhìn anh đây có vẻ là người thành đạt, nên tôi mạn phép giới thiệu cho anh loại căn hộ VIP của chúng tôi, loại 5 phòng ngủ 3 phòng khách, tổng diện tích là 210 mét vuông”.

Nhìn dáng vẻ người đàn ông này thì khoảng 40 tuổi, còn cô ả đi bên cạnh ông ta nhìn phát biết là sugar baby rồi.

Đúng như Từ Hồng dự đoán, cô ta vừa dứt lời thì cô ả kia lên tiếng: “Anh yêu, xem thử đi!”

“Được được”, người đàn ông trung niên vỗ vỗ tay cô ả, nói với Từ Hồng: “Cô dẫn chúng tôi đi xem đi, nếu như hài lòng tôi sẽ mua”.

Từ Hồng vô cùng vui mừng, vội vàng nói với Liễu Viện: “Mau, cô mau đi đến chỗ quản lý lấy chìa khóa, sau đó đưa anh này đi xem phòng”.

Liễu Viện cắn môi, cô nhìn về phía Tô Diệu và Trần Dương, rồi nói: “Chị Hồng, hay là chị đưa anh này đi xem nhà đi, em còn phải tiếp Tô Diệu…”

“Cô có bị ngu không vậy?”, Từ Hồng tức giận nói: “Cô nói chuyện với bọn họ lâu như vậy mà đã chốt được căn nào đâu, còn muốn ở đó mà tốn nước bọt với bọn họ à?”

Lúc này, người đàn ông trung niên không nhịn được bật cười, nói với Từ Hồng: “Có đưa chúng tôi đi xem nhà không vậy? Không phải cô kêu đi lấy chìa khóa sao?”

“Chúng tôi đi đây ạ!”, Từ Hồng cười xòa lấy lòng người đàn ông kia, rồi lại quay sang phía Liễu Viện nói: “Cô không nghe thấy anh này nói gì sao, còn không mau đi lấy đi!”

“Còn đần ra đấy à? Mau đi đi!”, Từ Hồng sốt ruột, vội đẩy Liễu Viện nói: “Cô không muốn bán được nhà à? Đừng quên tình cảnh nhà cô giờ ra sao, cô tưởng mình còn là vợ đại gia hả?”

Liễu Viện cắn răng, nhìn về phía Tô Diệu một cái, rồi sau đó rảo bước đi vào trong.

10 phút sau, Từ Hồng dẫn người đàn ông trung niên và cô ả kia đến Hòa Cảnh Viên, theo sau bọn họ là Liễu Viện, Trần Dương và Tô Diệu.

Mặc dù Liễu Viện cũng không ôm hy vọng là Tô Diệu sẽ mua nhà, nhưng dù sao cũng là bạn đại học, không thể nào làm ngơ bọn họ được.

Vậy nên cô ấy đã đề nghị để hai người họ đi xem phòng cùng luôn.

Từ Hồng cho dù không muốn nhưng vẫn đành đồng ý.

“Bảo cô gái kia qua giới thiệu nhà cho tôi đi!”, người đàn ông trung niên chỉ vào Liễu Viện.

“Liễu Viện, cô mau qua đi, còn đứng đó tán phét gì vậy?”, Từ Hồng nhíu mày một cái, hô lớn về phía Liễu Viện.

Cái cô Liễu Viện này thật là không có mắt nhìn người tẹo nào, nếu Từ Hồng có được sắc đẹp giống như Liễu Viện, chắc chắn đã thành công hơn nhiều rồi, đúng là không biết sử dụng nhan sắc trời ban gì hết.

“Diệu Diệu, cậu và Trần Dương xem đi nhé, mình qua đó một lát”, Liễu Viện cười một cách áy náy rồi đi qua đó.

Nhà trong Hòa Cảnh Viên này cũng khá ổn, từ vị trí địa lý cho đến môi trường xanh đều làm tất tốt, tuy rằng không thể nào bì được với Thiên Mộng Viên, nhưng cũng không có quá nhiều sự chênh lệch.

Liễu Viện lần lượt đưa bọn họ đi xem căn hộ 3 phòng ngủ 2 phòng khách, 4 phòng ngủ 2 phòng khách, 5 phòng ngủ 3 phòng khách, 6 phòng ngủ 3 phòng khách, cuối cùng là đến căn 8 phòng ngủ 3 phòng khách.

“Thưa anh, đây chính là phòng lớn nhất của chúng tôi, 8 phòng ngủ 3 phòng khách, tổng diện tích 430 mét vuông, trong đó 2 phòng ngủ lớn đều được trang bị nhà tắm, có 3 phòng ngủ phụ, 1 phòng đọc sách, một phòng tập gym và chiếu phim, hơn nữa trong mỗi phòng để có cửa sổ để thông gió, diện tích mặt sàn là 450 mét vuông”, Liễu Viện giới thiệu.

“Đúng rồi còn nữa ạ, phòng này phía bắc giáp với sông Tây Xuyên, phía đông là tháp Minh Châu, cả thành phố Tây Xuyên này cũng không tìm ra căn thứ 2 như vậy đâu”, Từ Hồng cũng đệm vào thêm.

Ngoài vị trí nhà đẹp ra, nội thất trong phòng đều đầy đủ hết, chỉ cần xách va li đến và ở thôi.

“Anh yêu, chúng ta mua căn này là được mà nhỉ?”, cô ả kia quấn lấy tay người đàn ông trung niên nói.

Ông ta cười, rồi hỏi: “Căn này bao nhiêu tiền một mét vuông vậy?”

“Đây chính là căn hộ kiểu lớn trong Hòa Cảnh Viên chúng tôi, mỗi mét vuông có giá 40 nghìn tệ, nếu đổi ra tiền Hoa Hạ thì là 10 triệu 720 nghìn!”

Sao cơ?

10 triệu 720 nghìn?

Sao đắt vậy!

“Tôi thấy trên tờ rơi, không phải các cô có ghi là đắt nhất thì cũng chỉ đến 20 nghìn tệ 1 mét vuông sao?”

“Thưa anh, giá anh nói là dành cho những căn hộ kiểu nhỏ”, Từ Hồng giải thích tiếp: “Căn hộ mà tôi đang giới thiệu cho anh chính là con át chủ bài của Hòa Cảnh Viên chúng tôi, vậy nên không thể nào so sánh như vậy được”.

“Anh yêu, vậy thì mua căn này đi, em thích lắm rồi đó! Bé con trong bụng em cũng đang bảo thích này”, cô ả làm nũng nói.

“Chuyện này…”

Người đàn ông trung niên chần chừ, cô ả kia là tình nhân của ông ta, vì cô ta mang thai nên ông ta mới nghĩ đến chuyện mua nhà cho.

Nếu bắt ông ta bỏ ra một hai triệu thì còn tạm được.

Chứ phòng gì mà gần 20 triệu thế này, ông ta lấy đâu ra tiền.

“Hay là chúng ta đi xem tiếp đi, phong cách trang trí của phòng này anh không thích lắm…”, người đàn ông kia tìm ra rất nhiều lý do để biện minh, nào là tầng cao quá, nếu mất điện thì dễ xảy ra chuyện.

Lại còn không gian quá lớn, việc quét dọn cũng phiền toái vân vân.

Nếu mua một căn 3 phòng ngủ 1 phòng khách thì có hơn không, quét dọn thì dễ dàng, lại tiện.

Nhưng đàn bà mà, vốn là sinh vật không thích nói đạo lý.

“Không đâu, em muốn căn này!”

Người đàn ông kia đầu toát hết mồ hôi, vội vàng nói: “Cực cưng, hay là như vậy đi, chờ đứa bé ra đời rồi thì anh sẽ mua cho em căn lớn hơn có được không, giờ chúng ta tạm gác lại đã, mua căn 3 phòng ngủ là được rồi!”

“Không được!”, cô ả hừ một tiếng, nghiêng đầu nhõng nhẹo.

Thấy vậy ông ta mặt liền cau có: “Hoặc là giờ anh mua cho em căn 3 phòng ngủ này, đứng tên em, hoặc là giờ chúng ta đi về!”

Thấy ông ta có vẻ nổi giận, cô ả liền kéo chặt tay ông ta nói: “Anh đừng cáu mà, căn 3 phòng ngủ cũng được thôi, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, sau khi em đẻ con ra thì anh phải mua cho em căn lớn hơn đấy nhé!”

“Được, được, được!”, người đàn ông trung niên kia ôm eo cô nhân tình, quay ra nói với Từ Hồng: “Cô chuẩn bị hợp đồng đi, chúng tôi muốn mua căn 3 phòng ngủ mà lúc đầu cô đưa chúng tôi xem ấy”.

Tuy rằng không bán được căn 8 phòng ngủ 3 phòng khách, nhưng cũng vớt vát được căn 3 phòng ngủ 2 phòng khách rồi.

“Thưa anh, tôi đã bán nhà lâu như vậy rồi, anh là người khách hào phòng nhất tôi từng gặp đó ạ”, Từ Hồng nịnh bợ ông ta: “Đâu có giống như một số người, không mua nổi nhà mà còn mặt dày đi xem”.

Lúc nói ra câu này, cô ta còn giả bộ vu vơ nhìn Trần Dương: “Đừng hiểu lầm nhé, tôi không có nói anh đâu”.

Trần Dương chỉ cười nhưng không nói gì.

Sau đó anh nói với Tô Diệu: “Vợ à, anh thấy căn này tuyệt đấy, hay là chúng ta mua căn này đi!”

Cái gì?

Mua căn này sao?

Tô Diệu giật mình, hiện giờ trên người cô chỉ còn bốn năm trăm nghìn, làm sao mà mua được căn nhà hơn chục triệu kia chứ.

“Ông xã, hay chúng ta mua một căn chung cư thường đi. Như vậy cũng khỏi lo về áp lực tiền bạc, có tốt hơn không…”

“Không sao mà, mua thì phải mua căn lớn chút, như vậy mới thoải mái!”, Trần Dương cười nói.

Anh vừa dứt lời, người đàn ông và cô ả kia đều cười thành tiếng.

Mẹ kiếp, thằng ranh này cũng biết chém gió đấy.

Lúc này Từ Hồng cũng không nhịn được, châm chọc: “Đúng là khoác lác, nếu như bốc phét mà cũng thành cái tội, thì chắc pha bốc phét này đáng tù chung thân mất!”

“Ai nói chúng tôi không mua nổi”, Trần Dương cũng chẳng buồn nhìn cô ta, anh bước lên phía trước, chậm rãi nói: “Liễu Viện, chúng tôi muốn mua căn này, đưa chúng tôi đi ký hợp đồng nhé!”

“Ha ha ha… vẫn còn giả bộ được cơ à?”, Từ Hồng nói với Liễu Viện: “Không lẽ nào hai người này là người cô thuê đến để hoàn thành nhiệm vụ xem nhà đấy chứ?”

Những người làm sale như bọn họ mỗi ngày đều có nhiệm vụ riêng, không bắt buộc là phải hoàn thành, tuy nhiên mỗi ngày nhất định phải dẫn được một khách đi xem phòng.

Có những người lão luyện trong nghề họ sẽ tìm bạn bè đến cho đủ số, mục đích là hoàn thành được nhiệm vụ mỗi ngày.

“Tôi nói cho cô biết, tôi tốt bụng đưa cô vào đây làm việc, không ngờ rằng cô lại giở thủ đoạn này ra, tìm người đến cho đủ số”, Từ Hồng giờ đang cho rằng Tô Diệu và Trần Dương được Liễu Viện nhờ đến cho đủ số.

“Không… không phải vậy đâu chị Hồng, em không làm vậy”, Liễu Viện cắn chặt môi, lắc đầu quầy quậy.

“Còn dám chối sao!”, Từ Hồng nghiêm nghị nói: “Lát nữa tôi sẽ đến báo chuyện này với quản lý, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi”.

“Đừng, đừng mà chị Hồng, em xin chị đó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.