Nhưng viên dạ minh châu này có vẻ không giống viên dạ minh châu Tô Hải tặng bà Tô cho lắm!
Cụ thể không giống ở chỗ nào mọi người cũng không nói rõ ra được, vì thế có người nói: "Bà ơi, nhìn viên dạ minh châu này có hơi khác viên của Tô Hải tặng bà, biết đâu là hàng giả, chúng ta lấy viên dạ minh châu của Tô Hải ra so sánh có được không?"
"Đúng rồi bà ơi, lỡ sau này bọn cháu muốn mua dạ minh châu còn biết đường chọn!"
Nghe mọi người nói, bà Tô gật đầu, sai người làm mang viên dạ minh châu Tô Hải tặng lại đây.
Hai viên dạ minh châu đặt canh nhau mọi người mới nhìn ra sự khác biệt.
Một viên ảm đạm dưới ánh đèn, một viên phát ra ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng.
Lần này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Viên dạ minh châu của Tô Hải rất sáng mà, sao bật đèn lại hết sáng rồi? Chẳng lẽ do đèn trong đại sảnh quá sáng nên bị che mất rồi?
"Mau, mau tắt đèn!" Bà Tô sai bảo.
Sau khi tắt đèn mọi người mới thực sự nhận ra sự chênh lệch giữa hai viên dạ minh châu!
Viên dạ minh châu Tô Hải tặng chớp chớp vài cái rồi tắt ngấm cứ như là hết điện vậy!
Viên dạ minh châu của Chu Hữu Danh thì ngược lại, dù thế nào cũng vẫn tỏa ra ánh sáng êm dịu.
"Trời má ơi, Tô Hải tặng hàng thật hay giả vậy, nó không sáng nè!"
Sắc mặt bà Tô trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bà ta thất vọng nhìn Tô Hải đang bôi thuốc ở bên cạnh. Không ngờ đứa cháu trai bà ta thương yêu nhất lại tặng hàng giả cho bà ta vào ngày đại thọ bảy mươi tuổi!
Tô Hải chột dạ cúi đầu, không dám nhìn bà nội.
Ngay tại lúc anh ta định chuồn đi thì MC ngoài cửa thông báo: "Ông chủ công ty bất động sản Quốc Bang, Lưu Quốc Bang tới mừng thọ!"
Ồ!
Mọi người ồ lên!
Chuyện gì xảy ra vậy, đầu tiên là Chu Hữu Danh đến mừng thọ, bây giờ ngay cả Lưu Quốc Bang cũng đến đây, mặt mũi của bà Tô rốt cuộc lớn đến cỡ nào? Đến Lưu Quốc Bang cũng mời được.
Phải biết rằng, Lưu Quốc Bang là người kinh doanh bất động sản số một thành phố Tây Xuyên, giá cả nhà đất tăng cao, giá trị con người của Lưu Quốc Bang lên như diều gặp gió.
Bà Tô lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Nếu là Chu Hữu Danh thì còn có lý do giải thích, dù sao bà ta cũng đã gặp ông ta một lần ở khách sạn Vương Triều.
Nhưng bà thật sự không quen biết Lưu Quốc Bang!.
Lưu Quốc Bang bước xuống từ chiếc Lincoln, đi giữa một đám người mặc đồ đen tiến vào trang viên.
"Xin hỏi, Trần thiếu gia có đây không?"
Giọng nói vang dội của Lưu Quốc Bang truyền khắp đại sảnh.
Cái gì?
Lại đến tìm Trần thiếu gia? Vị Trần thiếu này rốt cuộc là ai vậy!
"Xin lỗi chủ tịch Lưu, ở đây không có ai họ Trần cả!" Bà Tô không ngồi nổi nữa, bà ta đứng lên nói với mọi người: "Vị nào là Trần thiếu gia vừa được nhắc tới mời đi ra, lúc trước là do tôi chiêu đãi không chu đáo, xin hãy nể mặt để tôi kính cậu vài chén rượu tạ tội."
Cực kỳ im lặng!
Không ai đứng ra!
Ngay tại lúc mọi người im lặng, Tô Minh nhịn không được nói: "Chắc ông ta tìm Trần Dương đó, ở đây chỉ có anh ta họ Trần..."
"Ha ha, đừng đùa!"
"Sao có thể là thằng vô dụng kia được!"
Mọi người đều bị lời nói của Tô Minh chọc cười.
Có thể được Lưu Quốc Bang gọi là Trần thiếu gia chắc chắn là một người giàu có thân phận cao quý, sao có thể là thằng ở rể vô dụng như Trần Dương được!
Nhìn những người xung quanh thì thầm to nhỏ, Lưu Quốc Bang không hiểu lắm, không gặp được Trần Dương ông ta có chút mất mát.
Lưu Quốc Bang đặt quà xuống, ông ta nói: "Đây là quà sinh nhật, tôi để nó ở đây. Tôi còn có việc, xin phép đi trước!"
Bà Tô đứng lên nói: "Chủ tịch Lưu đi thong thả, hay chi bằng ở lại ăn bữa cơm đạm bạc..."
"Không được, để lần sau đi." Lưu Quốc Bang phất tay, mang theo đoàn người rời đi.
Sau khi Lưu Quốc Bang đi, hộp quà của ông ta cũng bị mở ra.
Lúc này mọi người hoàn toàn chấn động!
Bên trong có thiệp mừng và một quyển chứng nhận sở hữu nhà đất.
Trên thiệp mừng viết: "Chim ưng giương cánh, bay cao ngàn dặm, tại ngày hôm nay, đặc biệt tặng lễ: biệt thự Tây Nam, số 168."
Quá khoa trương rồi!
Mừng sinh nhật thôi mà tặng cả tòa biệt thự!
Đây chính là biệt thự cao cấp của công ty bất động sản Quốc Bang, trong đó ba số 88, 168, 188 là đắt nhất, không có hai mươi triệu căn bản mua không nổi.
Mà tòa biệt thự số 168 là tòa đắt nhất trong ba tòa trên, nằm ở trung tâm khu biệt thự, không chỉ có bể bơi, còn có vườn hoa, phòng tập thể thao, phòng xông hơi, phòng karaoke, rạp chiếu phim loại nhỏ!
Sinh nhật bà Tô, không ngờ Lưu Quốc Bang lại đem tặng căn biệt thự này, đúng là nhiều tiền có khác!
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nhưng một người thì không, đó chính là Tô Diệu.
Rõ ràng cô rất ghét tên vô dụng kia, nhưng khi anh ta thực sự rời đi cô lại không nhịn được nghĩ tới anh ta.
Nghĩ tới những chuyện trong suốt hai năm qua.
Cô không kìm được lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Dương: "Anh đang ở đâu?"
Trần Dương trả lời rất nhanh: "Ở nhà dọn đồ, lát nữa sẽ dọn đi!"
Anh nói anh phải dọn đi rồi!
Không hiểu tại sao, nhìn mấy chữ ngắn ngủi này Tô Diệu cảm thấy rất khó chịu.
Anh rất vô dụng, đi rồi không phải càng tốt sao?
Tại sao khi anh ta đi mình lại khó chịu?
Tô Diệu căn chặt môi, tâm tư rối loạn, cô trả lời: "Chờ tôi, bây giờ tôi sẽ về nhà!"
Muốn đi là đi? Được, vậy tôi phải tận mắt nhìn anh đi.
Dù sao cũng đã kết hôn hơn hai năm, coi như đưa tiễn lần cuối đi.
"Mẹ, con ra ngoài một chút." Tô Diệu báo một câu xong liền ra khỏi trang viên.
Tất cả mọi người còn đang khiếp sợ chưa hồi phục tinh thần, không ai để ý Tô Diệu đã rời đi.
Chỉ có Ngụy Minh Đông chú ý Tô Diệu, đi theo sau cô.
Không lâu sau, Tô Diệu về tới cửa nhà mình, cô tìm chỗ đỗ xe xong, vừa xuống liền thấy Ngụy Minh Đông đi về phía mình.
"Diệu Diệu, sao tự nhiên em lại đi?" Ngụy Minh Đông lo lắng nói: "Mau quay lại với anh, lát nữa buổi tiệc kết thúc bà nội sẽ đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta."
"Anh quay lại trước đi!" Tô Diệu không quay đầu lại đi vào nhà.
"Diệu Diệu." Ngụy Minh Đông nắm cổ tay Tô Diệu hỏi: "Em về tìm thằng kia đúng không? Rốt cuộc nó có cái gì tốt, nó đã cút đi rồi em còn đến tìm nó làm gì?"
Ngụy Minh Đông rất sốt ruột, anh ta biết rõ bức "Xuân Sơn Bạn Lữ" của Đường Bá Hổ mình tặng chỉ là đồ giả. Sau khi buổi tiệc kết thúc, chắc chắn bà Tô sẽ tìm chuyên gia tới giám định, tới lúc đó tất cả đều xong rồi.
Anh ta trở lại được như xưa hay không đều phải xem lúc này có thể thành công kết hôn với Tô Diệu không!
Để chắc chắn.... Ngụy Minh Đông sờ túi quần, bên trong có thuốc mê, cho vào nước sẽ tan, chỉ cần uống một ngụm cũng đủ khiến người ta mất đi sức lực.
"Anh buông ra!" Tô Diệu bình tĩnh nói: "Minh Đông, tôi biết anh tốt với tôi nhưng tôi muốn gặp anh ta lần cuối cùng."
"Không được." Ngụy Minh Đông hô to: "Nếu về muộn bà nội sẽ không đồng ý cho chúng ta kết hôn!"
Khi hai người đang giằng co, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, Đường Tĩnh giẫm giày cao gót xuống xe.
"Minh Đông, Diệu Diệu, hai đứa làm gì ở đây thế?" Đường Tĩnh sốt ruột nói: "Mau quay lại đi, bà nội sắp tuyên bố chuyện kết hôn của hai đứa rồi."
"Con muốn gặp Trần Dương lần cuối, con nói không quay lại là không quay lại!" Tô Diệu bướng bỉnh nói.
Ba người giằng co, Ngụy Minh Đông đã mất hết kiên nhẫn.
Anh ta sờ thuốc mê trong túi, nhìn Tô Diệu và Đường Tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Cô ơi, cô ở đây khuyên nhủ Diệu Diệu, con đi mua nước cho cô."
Ngụy Minh Đông mỉm cười đi đến siêu thị gần đó mua hai chai nước, lén bỏ thuốc mê vào.
Đường Tĩnh tận tình khuyên bảo Tô Diệu nhưng Tô Diệu không chịu nghe, hai người cãi cọ đến khô cả cổ, Ngụy Minh Đông đưa nước đến vừa lúc giúp bọn họ giải khát.
Uống nước xong, Đường Tĩnh nói: "Vẫn là Minh Đông tốt, có con rể chu đáo như vậy mẹ rất hài lòng. Diệu Diệu à, con mau trở về với cậu ấy đi, bà nội sẽ tuyên bố chuyện kết..."
Đường Tĩnh còn chưa nói xong liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Tô Diệu cũng không khác gì, tay run lên đánh rơi chai nước xuống mặt đất.