Long Tế Chí Tôn

Chương 34: Nhân tài



Người đàn ông ở bên cạnh Tô Diệu mặc âu phục, tay đeo đồng hồ, tóc được chải chuốt cẩn thận, trông dáng vẻ như những nhân sĩ thành công.

Tô Diệu đi bên cạnh người đàn ông đó, nụ cười trên mặt rất gượng ép, vừa nhìn đã biết không phải tự nguyện.

Người đàn ông này tên là Thẩm Hồng, không chỉ tuấn tú, lịch sự, mà còn nằm trong những người quản lý cao cấp của công ty ô tô Mercedes Benz, phụ trách quản lý khu vực thành phố Tây Xuyên.

Đường Tĩnh vô cùng hài lòng với anh ta, không chỉ tuổi nhỏ tài cao, mà còn môn đăng hộ đối.

Tuy người theo đuổi Tô Diệu nhiều không kể xiết, thế nhưng chỉ có Thẩm Hồng mới làm bà ta. Bởi hài lòng vậy, anh ta cũng trở thành ứng cử viên con rể tốt nhất trong lòng Đường Tĩnh.

“Quản lý Thẩm!”

Lúc này, cô nhân viên trước mặt Trần Dương nhìn thấy Thẩm Hồng tươi cười tiến lên đón tiếp, nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn.

So sánh với thái độ của cô ta khi tiếp Trần Dương đúng là cách xa một trời một đất.

Thẩm Hồng gật đầu, hỏi thăm: “Chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu tới chưa?”

Cô nhân viên kia vội trả lời: “Vẫn chưa ạ, tôi vẫn trông ở sảnh, lúc này vẫn chưa thấy đến.”

“Ừm, bảo mọi người xốc tinh thần lên.” Thẩm Hồng giao phó một câu rồi quay sang nhìn Tô Diệu: “Chúng ta tới phòng làm việc chờ trước đi.”

Tô Diệu gật đầu, cũng không nói gì. Vốn dĩ cô không muốn giao tiếp với Thẩm Hồng, nếu không phải anh ta nói có quen với chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu thì căn bản cô sẽ không đến đây.

Cô cắn môi, hôm nay cô nhất định phải nhìn thấy chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu này, rốt cuộc là ai, tại sao chỉ nhận một mình cô!

Thế nhưng, chuyện mà Tô Diệu không biết là, Thẩm Hồng căn bản không quen chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.

Bởi vì gần đây công ty Mercedes Benz đã ký hợp đồng thành công với Huyên Ngu, tài trợ cho tiết mục “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” nên chủ tịch khu vực châu Á mới giao nhiệm vụ này cho anh ta, để anh ta phụ trách ký hợp đồng với Huyễn Ngu. Tới lúc đó đương nhiên sẽ gặp.

Sở dĩ anh ta nói như vậy là để nâng cao thân phận của mình, khoe khoang với Tô Diệu.

Trần Dương nhìn Thẩm Hồng, công ty Mercedes Benz nói với mình, người phụ trách vụ hợp tác lần này là quản lý Thẩm.

“Ấy, sao anh vẫn còn đứng ở đây?” Cô nhân viên đón tiếp kia thấy Trần Dương vẫn còn đứng đó thì nhíu mày, không nhịn được nói: “Không phải tôi đã nói với anh, không mua được thì đừng đứng ở đây nữa hay sao.”

Thẩm Hồng nhìn Trần Dương, trên người thì mặc đồ bán ở vỉa hè, vừa nhìn đã biết là một tên nghèo rớt mùng tơi không có tiền.

Anh ta vừa đảo mắt đã nghĩ, đây không phải là một cơ hội tốt để khoe khoang hay sao? Anh ta gọi cô gái kia: “Một lát nữa chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu sẽ tới công ty, những người vớ vẩn như thế này đừng cho vào. Nhớ đâu va chạm với khách quý thì cô có thể chịu trách nhiệm được không?”

“Vâng vâng, quản lý Thẩm, tôi đuổi anh ta ra ngay.” Cô nhân viên kia liên tục gật đầu rồi quay sang nói với Trần Dương bằng giọng điệu không tốt: “Thưa tiên sinh, xin mời anh lập tức rời khỏi đây.”

Trần Dương không để ý đến cô ta mà nhìn về Tô Diệu đứng ở bên cạnh.

“Trần Dương?”

Lúc này Tô Diệu cũng nhìn thấy Trần Dương, cả người cô hơi run lên, vừa mừng vừa sợ. Cô đang định đi tới, thế nhưng nghĩ bên cạnh mình còn có Thẩm Hồng, nhất thời dừng bước lại.

Theo lý mà nói, mình thoát được người vô dụng này thì mình nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mỗi khi tối đến, nhìn căn phòng trống trải, cô thấy trong lòng cũng trống rỗng.

Trần Dương mỉm cười, đưa mắt nhìn Thẩm Hồng, ánh mắt ấy có ý gì thì không cần nói cũng biết.

Nguy rồi, anh ấy hiểu nhầm rồi!

Tô Diệu vội vàng giải thích: “Trần Dương, anh đừng hiểu nhầm, Thẩm Dương là do mẹ tôi giới thiệu…”

“Ừm, anh biết rồi.” Không cần nói nhiều, chỉ cần một câu này là Trần Dương đã biết đây là chuyện do bố mẹ vợ của mình làm ra.

Bà ta thật sự nóng vội quá, mình mới rời đi được mấy ngày, thủ tục ly hôn cũng chưa làm mà đã rốt ruột tìm cho mình con rể mới rồi.

“Diệu Diệu à, đây là ai vậy?” Thẩm Hồng ngẩn ra, Tô Diệu là một nữ thần cao quý, sao lại quen loại khố rách áo ôm này?

Nhất thời Tô Diệu cũng không biết giới thiệu thế nào, dù sao hiện giờ bọn họ cũng chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Nói là vợ chồng thì lại đứng ở ranh giới ly hôn, nói không phải vợ chồng nhưng vẫn chưa li dị.

Trần Dương thản nhiên cười, trả lời thay cho cô: “Tôi tên là Trần Dương, là chồng của cô ấy, cái cách gọi Diệu Diệu này không phải là thứ anh có thể gọi, xin anh hãy tự trọng một chút.”

Thẩm Hồng ngẩn ra, sau đó mỉa mai nhìn Trần Dương, cười khẩy, nói: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra anh chính là kẻ vô dụng kia à.”

“Hai người đã sắp ly hôn rồi thì còn có tư cách gì nói rằng anh là chồng của em ấy?” Thẩm Hồng xem thường nhìn Trần Dương: “Tình hình của anh, cô Đường đã nói với tôi rồi. Ở rể nhà hộ Tô hai năm ma ngay cả tay của Tô Diệu cũng chưa từng cầm. Chính là một kẻ vô dụng không hơn không kém. Còn không biết ngại mà nói mình là chồng của em ấy? Em nói xem anh nói có đúng không? Diệu Diệu.”

Tô Diệu cắn môi, nói: “Thẩm Hồng, anh đừng nói nữa.”

“Được, nghe lời em.” Thẩm Hồng lại nói với Trần Dương: “Anh không biết xấu hổ thế nhưng Diệu Diệu còn cần mặt mũi.”

“Còn không đi ngoài mau đi?” Cô nhân viên ở bên cạnh khinh bỉ nói.

“Vừa rồi anh ta đến có nói muốn làm gì không?” Thẩm Hổng hỏi thăm.

Cô nhân viên trả lời: “Anh ta nói muốn mua xe, bảo tôi giới thiệu về xe cho anh ta một chút.”

“Ha ha, mua xe sao?”

Thẩm Hồng chợt cười ra tiếng: “Xe ở đây của chúng tôi lại không rẻ, anh cảm thấy anh có thể mua được hay sao?”

Anh ta đang muốn mỉa mai thêm đôi câu thì cửa sảnh lớn mở ra, một người đẹp cao ráo, thon gầy đi vào sảnh triển lãm.

Nhìn thấy người đẹp này, trên mặt Tô Diệu lộ ra nụ cười.

“Ôi, Diệu Diệu, sao cậu cũng ở đây!” Người đẹp kia kinh ngạc rồi rảo bước đi đến, ôm lấy Tô Diệu.

Người đẹp này không phải là ai khác, chính là bạn thân của Tô Diệu, Tôn Tuyết!

“Tiểu Tuyết, sao cậu lại đến đây?”

Tôn Tuyết mỉm cười, vui vẻ nói: “Gần đây chồng tớ làm ăn được nên đổi xe mới cho tớ, tớ đến để lấy xe.”

Chồng của Tôn Tuyết kinh doanh mảng khách sạn, đổi xe mới cho Tôn Tuyết chỉ là một chuyện bình thường.

“Ấy, sao cậu lại dẫn cả cái tên vô dụng nhà cậu đến thế, dẫn anh ta đến xem xe à…” Tôn Tuyết tinh mắt nhìn thấy Trần Dương đứng bên cạnh, không nhịn được bèn hỏi. Thế nhưng khi cô ta nhìn thấy Thẩm Hồng tuấn tú, lịch sự đứng bên cạnh Tô Diệu, nhất thời cô ta như nghĩ đến điều gì, vội vàng ôm miệng.

“Xin chào, tôi tên là Thẩm Hồng, là quản lý khu vực thành phố Tây Xuyên của hãng Mercedes Benz.” Thẩm Hồng đưa tay ra, nói với Tôn Tuyết: “Cô Đường giới thiệu cho tôi quen với Diệu Diệu.”

Nghe lời này Tôn Tuyết đã hiểu.

Cô ta đưa tay ra, bắt tay với Thẩm Hồng, ngạc nhiên nói: “Thế thì cũng thật là lợi hại, còn trẻ như vậy đã có thể làm quản lý khu vực.”

Nghe lời khen của Tôn Tuyết, Thẩm Hồng vô cùng hưởng thụ.

“Tôi nói cho anh biết nhé, tôi và Diệu Diệu là bạn rất thân đó. Lần này tôi đến lấy xe mới anh có cho tôi ưu đãi gì không, không biết chừng tôi vui vẻ sẽ giúp anh nói chuyện đó…”

“Ha ha, phải có ưu đãi chứ.” Thẩm Hồng mỉm cười, hơi đắc ý nhìn sang Trần Dương.

Đồ vô dụng, nhìn thấy chưa!

Hiện giờ mẹ của Tô Diệu, còn có bạn thân đều đứng về phía mình, anh ta lấy cái gì ra tranh với mình?

“Cảm ơn nhé!” Nhất thời, Tôn Tuyết hớn hở, trêu ghẹo: “Đến lúc anh và Diệu Diệu uống rượu mừng thì nhớ báo cho tôi biết đó!”

Nghe thấy câu này mặt Trần Dương sầm xuống.

Đệch, ông còn chưa ly hôn với Diệu Diệu đâu, thế mà cô đã nói trước mặt như thế, có phải là hơi quá đáng không?

Tô Diệu cũng lúng túng không thôi, vội vàng kéo Tôn Tuyết sang, trách móc: “Cậu nói lung tung gì đấy, tôi với anh ta còn chưa xem bát tự đâu.”

Tôn Tuyết cho rằng Tô Diệu đang ngại nên nói: “Chuyện này không phải là chuyện sớm hay muộn sao!”

“Tiểu Tuyết…” Tô Diệu sốt ruột giậm chân.

“Được rồi, biết da mặt cậu mỏng, không nói cậu nữa.” Nói rồi cô ta ghét bỏ nhìn Trần Dương: “Mà còn người nào đó, đúng là da mặt thật dày, Diệu Diệu đến hẹn hò, anh đến góp vui làm gì?”

Người như vậy, căn bản Trần Dương không để ý đến.

“Cô nói sai rồi, tôi vừa đi hẹn hò với Diệu Diệu về, tên này đã ở trong cửa hàng rồi. Tôi nghe nhân viên tiếp đón nói, anh ta tới cửa hàng để mua xe!”

“Trần Dương, được đó, không ngờ anh ở nhà họ Tô hai năm mà đã tích được tiền mua xe rồi. Nhưng tính ra thì cũng đúng thôi, mỗi ngày Diệu Diệu cho anh hai trăm, một tháng cũng có sáu nghìn, một năm cũng được bảy mươi hai nghìn, hai năm là hơn một trăm bốn mươi nghìn.” Tôn Tuyết tính toán như thế rồi bật cười: “Tính như vậy, anh không tốn một đồng nào, vừa hay có thể trả tiền ban đầu!”

Ha ha!

Các nhân viên tiêu thụ trong sảnh nghe vậy đều không nhịn được cười lên.

Hôm nay coi như bọn họ đã được mở rộng tầm mắt.

Bám váy đàn bà thì thôi đi, lại còn lấy hai trăm tiền tiêu vặt hàng ngày, da mặt đúng là dày đến cực điểm.

Nhìn mọi người đang cười to, Trần Dương thong thả nói: “Ai nói cho mọi người biết tôi muốn mua trả góp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.