Long Tế Chí Tôn

Chương 340: Cái gọi là chính nghĩa



"Anh thậm chí còn không biết em đã phải vượt qua nó như thế nào”.

Sinh con rất mất sức, cộng với việc không có ai chăm sóc, Mục Tư Tư đã sụt mất mười mấy kí trong vòng mấy ngày.

Hết sức chật vật.

Khi chồng về, cậu ta vô duyên vô cớ đến hỏi tội, thậm chí còn muốn giết con của cô ta.

Trần Lỗi lúc này cảm thấy vô cùng thất bại.

Cậu ta không màng sống chết để đến Côn Luân, chẳng phải là vì nhà họ Trần sao? Nhưng bây giờ nhìn thấy Mục Tư Tư như thế này, cậu ta vì ai mà phải làm vậy?

"Tư Tư, anh...”, Trần Lỗi rất hối hận, vươn tay định vuốt má cô ta.

"Đừng tới đây”.

Mục Tư Tư sợ hãi lùi lại vài bước, ôm chặt đứa trẻ vào lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của cô ta, Trần Lỗi vội vàng nói: "Đừng sợ, anh... sẽ không làm hại em nữa đâu”.

Đúng lúc này, một tiếng gọi vừa lo lắng vừa vội vàng vang lên từ bên ngoài hành lang khách sạn: "Sư phụ, sư phụ đang ở đâu...”

"Là giọng của Tiểu Phượng”.

Hai người vội vàng bước ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Tiểu Phượng đang hoảng sợ, Thanh Uyển sư thái nói: "Nghịch đồ, cô tìm tôi làm gì?"

"Sư phụ, con đã phát hiện ra bí mật của nhà họ Trần...”

Tiểu Phượng mừng quýnh khi nhìn thấy Thanh Uyển sư thái, Phương Di bước tới vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nói: "Đừng vội, hít thở trước đi đã”.

Tiểu Phượng hít sâu vài hơi nói: "Phương Di sư phụ, con mới trốn khỏi nhà họ Trần. Hóa ra nhà họ Trần đã lén lút gia nhập Thần Long Giáo”.

Cái gì?

Nhà họ Trần gia nhập Thần Long Giáo?

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của họ lập tức tái đi.

“Không ổn”, Phương Di kêu lên: “Cô Mục...”

"Xoảng"

Trong phòng phát ra tiếng kính vỡ.

Cả hai lao vào phòng, Trần Lỗi đã mang theo Mục Tư Tư và đứa trẻ chạy trốn qua cửa sổ rồi.

Đây là tầng 3, họ nhìn xuống, thì thấy họ nhà Trần đang dẫn theo hàng trăm người hùng hổ lao tới.

Thanh Uyển sư thái muốn đuổi theo, nhưng Phương Di đã vội vã ngăn cô ta lại: "Đừng hấp tấp, đối phương có quá nhiều người, chúng ta lại ít. Nếu cứ vậy mà xông tới, nhất định sẽ thua”.

“Bọn yêu ma quỷ quái này, tôi thật là mù quáng quá”, Thanh Uyển căm phẫn, bọn họ sống ở nhà họ Trần nhiều ngày như vậy, mà không hề phát hiện ra chuyện này.

“Đừng nhiều lời, mau gọi đệ tử đi, chúng ta phải ra ngoài trước đã”, Phương Di nghiêm mặt nói: “Bây giờ không phải là lúc tranh luận những chuyện này. Chúng ta tới học viện Lục Phái gọi quân cứu viện”.

Dù rất muốn ra tay nhưng Thanh Uyển biết rằng đây không phải là lúc có thể chơi solo được.

Tại một diễn biến khác, Trần Toàn nhìn thấy Trần Lỗi, liền dẫn theo người nhà họ Trần ra nghênh đón.

"Tiểu Lỗi, cậu không sao chứ?"

Trần Lỗi một tay ôm Mục Tư Tư, tay còn lại ôm đứa trẻ, lắc đầu nói: "Anh hai, em không sao”.

"Tiểu Phượng đâu? Tiểu Phượng có trên đó không?”, Trần Nguyên chen ra khỏi đám đông thở dốc, hỏi.

"Có”

Trần Lỗi gật đầu: "Đệ tử Nga My đã biết họ nhà Trần chúng ta gia nhập Thần Long Giáo”.

“Con tiện nhân này, đáng chết thật đấy”, Trần Nguyên nghiến răng căm hận.

Trần Lỗi nói: "Nếu có gì muốn nói, chúng ta quay về rồi nói”.

"Nga My ít người, chúng ta đông hơn. Bây giờ chúng ta hãy giết hết bọn chúng đi, đưa chúng...”

“Anh hai, muộn quá rồi”, Trần Lỗi thở dài, nếu anh đến sớm hơn một bước, thì còn có hi vọng bắt được tất cả đệ tử phái Nga My.

“Haizz, chúng ta về thôi”, Trần Toàn ảo não nói với bọn họ.

...

Hai người Thanh Uyển Phương Di lao đến học viện Lục Phái với hơn 20 đệ tử, khiến cho Vu Tam Thông, trưởng lão luân trị của phái Hoa Sơn bị sốc.

Nói xong mục đích đến đây của bọn họ, Thanh Uyển sốt ruột nói: “Trưởng lão Vu, mau dẫn người theo tôi đi tiêu diệt nhà họ Trần đi”.

“Đừng vội, Thanh Uyển sư thái”, Vu Tam Thông nói: “Bây giờ đã muộn rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói nhé”.

Cái gì?

Nghe vậy, Thanh Uyển tức giận: "Trưởng lão Vu, ý ông là gì? Nhà họ Trần gia nhập Thần Long Giáo, là tà giáo, nhiệm vụ của Lục Đại Phái chúng ta không phải là diệt trừ kẻ gian hay sao. Tại sao phải đợi đến ngày mai?"

"Thanh Uyển...”

Phương Di kéo tay áo cô ta, bước tới hỏi: "Trưởng lão Vu, có gì khó nói sao?"

Haizz!

Vu Tam Thông thở dài nói: "Hai vị sư thái, tôi cũng không giấu diếm hai người nữa, hiện tại mọi chuyện đều do đại hội tỉ võ quyết định, không nên mâu thuẫn với Thần Long Giáo”.

Cái gì?

“Thế lực của Thần Long Giáo đã ở ngay trước mắt chúng ta, chả nhẽ chúng ta không làm gì cả sao?”, Thanh Uyển rất tức giận.

“Muốn thì các vị cứ đi đi, tôi nói cho mà biết, nếu xảy ra chuyện, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”, Vu Tam Thông xoay người rời đi.

“Đồ nhát gan, tôi sẽ đi nói với Phó chưởng môn”, nói xong, Thanh Uyển tức giận tới nơi ở của Tịnh Liên sư thái.

“Cho dù cô có đi gặp Quách Anh thì cũng vô dụng thôi”, Vu Tam Thông chế nhạo rồi sải bước rời đi.

Thanh Uyển và Phương Di đến trước biệt thự nơi Tịnh Liên sư thái ở, kính cẩn nói: "Đệ tử Thanh Uyển (Phương Di) bái kiến Chưởng môn sư thúc”.

Vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra.

Hai người vội vã bước vào, nhìn thấy trong đại sảnh, Tịnh Liên sư thái mặc một bộ y phục thuần túy, đang ngồi xếp bằng trên nệm.

"Tham kiến Chưởng môn sư thúc!"

Tịnh Liên sư thái nói: "Đêm hôm khuya khoắt như này hai người đến có việc gì không?"

"Chưởng môn sư thúc”.

Hai người quỳ xuống trước mặt Tịnh Liên sư thái nói lại ý định của mình, cứ tưởng sau khi nghe xong sẽ cô ta sẽ nổi giận đùng đùng dẫn họ đến nhà họ Trần chém giết, nhưng điều khiến họ chết lặng là vị sư thái tốt đẹp sau khi nghe xong cũng chả có động tĩnh gì, vô cùng thờ ơ.

"Không nên làm to chuyện, đại hội tỉ võ sắp đến rồi, không nên gây chuyện, hai người về đi”.

"Chưởng môn sư thúc sao vậy? Lời hứa nhân danh chính nghĩa diệt trừ kẻ gian đâu rồi? Lẽ nào đại hội tỉ võ quan trọng hơn chính nghĩa sao?”, Thanh Uyển lắc đầu không tin nói: “Chưởng môn sư thúc không phải là sợ Thần Long Giáo đấy chứ?"

"Láo toét!"

“Thanh Uyển, mau xin lỗi Chưởng môn sư thúc đi”, Phương Di lo lắng, sao có thể nói năng như thế với Chưởng môn sư thúc được?

Tịnh Liên sư thái bị Thanh Uyển nói trúng tim đen, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhiệt độ trong đại sảnh cũng giảm xuống rất nhiều.

“Tại sao tôi phải xin lỗi?”, Thanh Uyển bướng bỉnh nói: “Cánh tay của Thần Long Giáo đã vươn tới tận cửa nhà chúng ta rồi, thế mà chúng ta lại thờ ơ. Đây là một điều hết sức nực cười”.

"Được lắm, đứa nghịch đồ này, dám nói những lời hỗn xược như vậy cơ đấy”.

Một luồng khí mạnh phát ra từ người Tịnh Liên sư thái.

Thanh Uyển cảm tưởng bản thân như bị hàng ngàn cân đè xuống, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nhưng cô ta cắn chặt răng, nhất định không chịu quỳ xuống.

"Quỳ xuống”.

"Không quỳ!"

Uỳnh!

Nguồn sức mạnh lớn lập tức tạo thành một cơn gió dữ dội trong đại sảnh, thổi tung rèm cửa.

"Sư thúc, xin hãy tha cho Thanh Uyển, cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi!"

Nhìn thấy Phương Di van xin, Tịnh Liên sư thái hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, một luồng sức mạnh mạnh mẽ hất hai người bọn họ bay ra xa.

"Về đi, trước khi đại hội tỉ võ diễn ra thì ko được phép ra ngoài”.

Ầm!

Nói xong, cánh cửa nặng nề đóng lại.

“Đứng dậy nào, chúng ta về thôi”, Phương Di đỡ Thanh Uyển dậy, lau vết máu trên khóe miệng cô ta.

Lúc này, cả cô ấy và Thanh Uyển đều nghi ngờ về công lý mà họ vẫn luôn theo đuổi bấy lâu nay.

...

Ngày hôm sau, Tô Diệu đã đến Huyễn Ngu từ sớm, bởi vì sau khi sát nhập, tập đoàn giải trí Thiên Hạ vẫn còn rất nhiều việc đang chờ cô giải quyết.

Dù mệt nhưng cô thấy rất mãn nguyện.

Miễn là có thể tận dụng các nguồn lực của tập đoàn giải trí Thiên Hạ, Huyễn Ngu có thể từ top 10 trong nước trở thành số 1 toàn quốc.

Về phần bữa tiệc chào mừng tổng giám đốc mới vào buổi tối, đây sẽ là cuộc gặp đầu tiên của cô với những người nổi tiếng ở Tây Xuyên với tư cách là người điều hành Huyễn Ngu.

Hôm nay, Trần Dương hiếm khi nào ngủ đến đã mắt.

Nhưng vừa đứng dậy đã bị mẹ vợ mắng.

Nguyên nhân là do anh không làm bữa sáng.

Trần Dương cười nói: "Mẹ, con xin lỗi, gần đây công ty có nhiều việc quá, nên con dậy trễ, con đi làm bữa sáng cho mẹ ngay đây”.

Nhìn thấy Trần Dương rất thành tâm xin lỗi, Đường Tĩnh cũng không nhiều lời nữa.

Dù gì thì bây giờ bà ta cũng đã ly hôn với Tô Trường Hà, cãi nhau từ mặt với nhà họ Đường, những người duy nhất bà ta có thể dựa vào bây giờ chỉ còn Tô Diệu và Trần Dương.

"Trần Dương, cho tôi hỏi một chuyện”.

Đường Tĩnh hỏi: "Hai hôm nay cậu có biết Diệu Diệu làm gì không? Ngày nào con bé cũng đi sớm về muộn, ăn mặc rất chỉnh tề, chả nhẽ con bé đã tìm được việc làm rồi?"

"Vâng, Diệu Diệu tìm được việc rồi ạ”.

"Thật sao? Nó làm gì thế?"

Trần Dương cười nói: "Làm tổng giám đốc một công ty lương một năm 10 triệu tệ”.

“Thật sao?”, Đường Tĩnh hết sức kích động: “Con gái tôi rõ là giỏi giang, vậy mà đã thành tổng giám đốc rồi đó”.

Nhưng ngay sau đó bà ta lại nghi ngờ.

Tại sao Diệu Diệu không nói cho bà ta biết?

Bà ta cũng được gọi là biết đôi chút về những công ty ở thành phố Tây Xuyên, nhưng chưa bao giờ nghe nói về việc những công ty đó tuyển dụng tổng giám đốc cả.

Hơn nữa mỗi năm mười triệu là một mức lương không hề thấp.

"Mẹ, Diệu Diệu hai hôm nay vừa mới nhậm chức, có rất nhiều việc, chắc đã làm mẹ lo lắng rồi”.

"Ừ”.

Đường Tĩnh vô cùng tự hào rằng con gái mình là một đứa con ngoan, hiếu thảo.

"Bây giờ Diệu Diệu đã tìm được việc làm, tôi cũng không cần cậu giàu sang phú quý gì. Chỉ cần toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệu Diệu là được rồi”, nói rồi bà ta cầm ly sữa rời đi, đi được vài bước thì quay lại nói: “Nhân tiện, hôm nay tôi có hẹn với mấy bà bạn thân đi spa, trưa nay không cần nấu cơm đâu”.

Trần Dương mỉm cười gật đầu, có vẻ như mẹ vợ đã thoát khỏi bóng đen của vụ ly hôn rồi.

Ăn sáng xong, Đường Tĩnh xách túi LV, xỏ giày cao gót rồi đi ra ngoài.

Ở một diễn biến khác, Bào Tâm Oánh đã dậy từ sớm và đi mua nguyên liệu về rồi.

Cô ta đang nghĩ đến việc làm những món ăn ngon để đãi Trần Dương.

Cô ta làm cá sốt hạt thông, thịt đông, tôm hùm xào lăn, trứng hấp, sau đó thêm một món súp cay.

Nấu xong, cô ta lẳng lặng chờ Trần Dương đến.

Loáng cái đã 11 giờ 30 phút, Trần Dương bước vào với một bó hoa trên tay.

Nhưng lần này không phải là hoa huệ mà là hoa hồng đỏ.

"Xin lỗi, đã làm cô đợi lâu rồi”.

Sau khi nhận hoa, lòng Bào Tâm Oánh tràn đầy vui sướng, nhanh chóng kéo anh vào bàn.

"Anh ngồi xuống đi, tôi đi xới cơm cho anh”.

Sau đó, cô ta đặt hoa xuống, chạy vào bếp, xới cho Trần Dương một bát cơm.

"Anh nếm thử món cá này xem có hợp khẩu vị không”.

Trong ánh mắt mong đợi của cô ta, Trần Dương gắp một miếng cá, đưa vào trong miệng.

Chua cay vừa miệng, ngoài giòn trong mềm, như tan ra ngay trong miệng.

Trong phút chốc, Trần Dương đã mê mẩn hương vị này.

“Được, rất ngon!”, Trần Dương cười khen.

"Có thật không?"

Nghe Trần Dương khen, Bào Tâm Oánh rất đỗi vui mừng, chỉ cần Trần Dương thích nó, cô ta cảm thấy sự vất vả của mình đã được đền đáp xứng đáng.

"Thật”.

Trần Dương gật đầu nói: "Cô cũng ăn đi, một mình tôi ăn không hết”.

Bào Tâm Oánh cười nói: "Từ từ, tôi bóc vỏ tôm giúp anh nhé”.

Sự cẩn thận dè dặt từng chút một ở cô ta đã khiến Trần Dương cảm động.

Anh không kìm được nắm tay cô ta nói: "Ở với anh, em không cần dè dặt như vậy đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.