Tô Hải tức giận chỉ bọn họ: "Các người... Các người làm phản rồi..."
"Nhà họ Tô cho các người ăn, cho các người uống, cho các người sống cuộc sống hơn người, lúc nhà họ Tô gặp khó khăn nhất, các người không đoàn kết thì cũng thôi đi, Tô Ngọc vừa giở giọng mê hoặc là đã răm rắp nghe theo rồi".
Đúng lúc này, không biết ai trong đám người lên tiếng: "Là nhà họ Tô cho chúng tôi cơm ăn áo mặc chứ đâu phải Tô Hải cậu, cậu ngoài phàm ăn tục uống thì còn biết làm gì chứ?"
Vừa dứt lời, mọi người đã tỏ vẻ bất mãn.
"Năm ngoái tôi đàm phán hợp đồng với công ty quốc tế Nhân Lam thành công, cậu lừa tôi là đi xin bà nội thưởng công, kết quả cậu lại nói với bà là cậu đàm phán được, cậu đúng là một thằng khốn nạn".
"Cả tôi nữa, cậu xúi giục bà nội gả tôi cho nhà họ Triệu, không ngờ hắn ta lại là một thằng nghiện ngập. Cậu khiến tôi rơi vào bể khổ, nhưng lại không cho tôi nói với bà nội, hôm nay tôi phải cho mọi người thấy rõ sự khốn nạn của cậu! Chồng tôi bảo tôi là cậu cũng hút thuốc phiện, chính cậu lôi kéo chồng tôi…"
"Tô Hải, tôi sẽ không bao giờ quên được đêm đó, cậu lừa tôi ra ngoài, sau đó lẻn vào phòng tôi, làm nhục bạn gái tôi…"
"Cậu là thằng súc sinh, một thằng súc sinh chính hiệu!"
Đương nhiên không phải tất cả người nhà họ Tô đều đứng ra chỉ trích Tô Hải, nhưng bọn họ cũng không nói giúp anh ta, nhất là Tô Minh.
Đây là một cơ hội tốt, Tô Hải khiến mọi người phẫn nộ, vạch trần nhiều việc xấu như vậy, bà nội dù nắm quyền hành thì cũng không thể kéo Tô Hải lên được.
Bây giờ Tô Diệu đã bị đuổi, Tô Ngọc cũng tức giận bỏ đi, cuối cùng hắn cũng có thể ngóc được đầu rồi.
"Tiểu Hải, những lời mọi người nói đều là sự thật sao?", bà cụ Tô nổi giận đập bàn, bà ta không ngờ Tô Hải lại làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo đến vậy.
Cướp công người khác, hút thuộc phiện, còn làm nhục bạn gái của anh em, nếu... nếu là trước kia thì phải bỏ lồng heo dìm sông rồi.
"Nghịch tử, nghịch tử... Uổng cho bà dốc lòng bồi dưỡng cháu, cháu không học được cái gì tốt đẹp thì cũng thôi đi, lại còn dính đến thuốc phiện, bà... bà..."
Chức trưởng tộc nhà họ Tô sao có thể để một thằng nghiện làm được, công sức mấy chục năm của bà ta thế là đổ sông đổ biển rồi.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân tức giận quá độ, hít thở khó khăn, cứ thế ngã sấp xuống đất, không rõ sống chết.
"Bà nội..."
Mọi người nhà họ Tô lập tức trở nên hỗn loạn.
Cùng lúc đó, ở học viện Lục Phái.
Không khí vô cùng căng thẳng, Hạ Lam bực bội nhìn Trần Dương: "Mau xin lỗi các vị Chưởng môn đi, nhanh lên!"
"Cô Hạ, đến cô cũng nghĩ là em sai sao?", Trần Dương lạnh lùng nhìn cô ta.
"Lam Nhi, nói nhiều cũng vô ích thôi, thằng nhãi này đã rơi vào ma đạo, hết thuốc cứu rồi, con mau lùi lại đi!"
"Trần Dương, coi như cô xin em được không? Em quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với bọn họ được không?", Hạ Lam nhìn anh vẻ van nài, những người này đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Lục Đại Phái, sao Trần Dương có thể là đối thủ của bọn họ được cơ chứ?
Trần Dương hít sâu một hơi, nhìn Hạ Lam nói: "Không cùng chí thì không chung đường, cô Hạ, cô đi đi!"
Giọng nói anh vô cùng lạnh lùng, không mang theo bất cứ cảm tình nào.
"Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy được?", Hạ Lam tức giận nói: "Tôi bảo cậu ly hôn với Tô Diệu thì cậu không ly hôn, bây giờ bảo cậu rời đi cậu cũng không rời đi, lẽ nào cậu phớt lờ những lời tôi nói sao? Có phải cậu muốn tôi tức chết thì mới vừa lòng?"
Vừa nói cô ta vừa lã chã khóc: "Cậu muốn chết thì cứ chết đi, để chúng tôi cô nhi quả phụ tự sinh tự diệt vậy!"
Cô ta vừa nói xong, mọi người xôn xao.
Sao cơ?
Cô nhi quả phụ?
Tất cả mọi người đều nghe ra hàm ý sâu xa hơn trong câu nói này.
Đông Kiếm Vương còn suýt nữa tức đến ói máu.
"Lam Nhi, con nói gì vậy?", Nam Kiếm Vương nhìn Hạ Lam với vẻ không dám tin.
Trần Dương cũng biến sắc, anh vội vàng nhìn xuống bụng Hạ Lam, vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi han: "Cô nói thật chứ?"
Hạ Lam bơ luôn anh, cứ thế quỳ xuống đất, dập đầu với Đông Kiếm Vương: "Sư phụ, đệ tử bất hiếu, không thể hầu hạ phụng dưỡng người đến cuối đời".
Đông Kiếm Vương cứng người lại, trong lòng vô cùng phức tạp, ông ta không ngờ đệ tử mình yêu thương nhất lại cùng với học sinh...
"Đông Kiếm Vương, loại dâm phụ vô liêm sỉ này thì phải giết không tha!", Tịnh Liên sư thái kêu lên: "Lén lút yêu đương có thai với học sinh, chuyện xấu tày trời này thì phải giết để làm gương".
"A di đà phật, đây là nỗi sỉ nhục của Lục Đại Phái ta, cũng là nỗi sỉ nhục của học viện Lục Phái".
"Cô Hạ, cô mau đứng lên đi", Trần Dương bước lên đỡ Hạ Lam dậy, nói: "Không cần phải quỳ, bọn họ cũng không làm gì được em đâu".
"Tên giặc kia, nộp mạng đi!", Hác Bất Trì không nhịn được nữa, cứ thế xông lên.
"Ngũ Nhạc Thần Chưởng!"
Trần Dương ánh mắt lạnh lẽo, anh không ngờ Phó chưởng môn phái Hoa Sơn mà lại đánh lén, trong lúc cấp bách, anh dùng luôn Cực Dương Chưởng.
Ầm!
Hai luồng cương khí mạnh mẽ va vào nhau, tạo nên sóng khí, khiến mọi người xung quanh sàn đấu đều ngã lăn ra.
Hai chưởng giao nhau, Hác Bất Trì chỉ cảm thấy một luồng khí cực âm vô cùng bá đạo xuyên thấu lòng bàn tay rồi truyền vào cơ thể.
"Cút!"
Bịch!
Trần Dương quát lớn một tiếng, đánh bay Hác Bất Trì đi.
Phụt...
Ông ta phun ra một ngụm máu giữa không trung.
Hác Bất Trì cảnh giới Phản Phác hậu kỳ mà bị Trần Dương đánh bại một cách dễ dàng!
Đám người Trương Viễn Kiều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ tưởng Trần Dương chỉ là Bán Bộ Ngưng Cương, nhưng hiện thực lại cho bọn họ một cái tát rát mặt.
Có thể một chưởng đánh bay Hác Bất Trì thì chắc chắn là cao thủ cảnh giới Phản Phác viên mãn.
Hạ Lam cũng ngây người.
Trần Dương cậu ấy… sao tu vi của cậu ấy lại cao như vậy được?
“Tôi khinh”, Trần Dương nhổ nước miếng về phía Hác Bất Trì, khinh bỉ nói: “Đánh lén sau lưng mà cũng tự xưng danh môn chính phái?”
“Rốt cuộc cậu là ai?”, Trương Viễn Kiều trở nên nghiêm túc: “Với tu vi cảnh giới Phản Phác viên mãn của cậu thì vốn không cần đến học viện Lục Phái, cậu có mưu đồ gì?”
“A di đà phật, Chưởng môn Trương, đây không phải là người của Lục Đại Phái thì chắc chắn là gian tế tà giáo cử đến!”
“Đúng vậy, tuyệt đối không thể giữ lại hắn được!”, Mã Đại Tiêu thầm nhủ, chỉ cần Trần Dương ra tay thì ông ta sẽ xông đến luôn.
“Đông Kiếm Vương, đứng trước đại nghĩa ông còn không mau đưa ra quyết định!”, Tịnh Liên sư thái nghiêm giọng nói: “Hạ Lam cấu kết với tà ma ngoại đạo, không thể tha thứ, nếu ông không ra tay được thì tôi giúp ông”.
“Cô Hạ, cô lùi lại đi”, Trần Dương bảo vệ Hạ Lam ở phía sau, nhìn bọn họ nói: “Nếu các người nghĩ tôi là tà ma thì tôi chính là tà ma”.
“Lão nạp là Thích Minh, Thủ tọa viện Đạt Ma, xin thỉnh giáo”.
Dứt lời, thiền trượng trong tay Thích Minh đại sư đã bổ về phía Trần Dương, thiền trượng được cương khí bao quanh, trong chớp mắt một luồng ánh sáng chói lòa tỏa ra.
Không thể tùy tiện đón đỡ trượng này được, không phải Trần Dương không đỡ được, mà anh sợ Hạ Lam ở phía sau bị thương.
Trong chớp mắt, anh đã kéo Hạ Lam đến một góc sàn đấu.
Ầm!
Thiền trượng của Thích Minh đại sư đánh lên sàn đấu, chia nó làm đôi.
Cương khí mạnh mẽ quét sang mấy chục khán giả bên cạnh, đánh bay bọn họ.
“Mau chạy đi, mọi người mau tránh đi…”
“Chết người rồi, khán giả bị đánh chết rồi”.
Nhìn những người vô tội ngã xuống đất hộc máu tươi, Thích Minh đại sư vô cùng tức giận, hét lên với Trần Dương: “Tại sao cậu lại tránh hả?”
“Đại sư, để tôi giúp ông!”
Mã Đại Tiêu ở bên cạnh nhảy ra, lập tức dùng đến “Phi Long Tại Thiên” trong Giáng Long Thập Bát Chưởng.
Chỉ thấy một con rồng vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người.
“Cực Âm Chưởng!”
Trần Dương điều động chân khí Cực Âm trong đan điền, đánh về phía Mã Đại Tiêu.
Xèo!
Giáng Long Thập Bát Chưởng và Cực Âm Chưởng cực kỳ lạnh lẽo va vào nhau, phát ra âm thanh như nước gặp lửa.
Mã Đại Tiêu có chưởng lực mạnh mẽ, Trần Dương cười lạnh lùng, chuyển từ Cực Âm sang Cực Dương.
Ầm!
Hai luồng chân khí đều bá đạo va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Cực Dương Chưởng là Trần Dương hấp thụ Thái Dương Chân Hỏa để luyện thành, Giáng Long Thập Bát Chưởng tuy bá đạo nhưng vẫn kém hơn Thái Dương Chân Hỏa một bậc.
Mã Đại Tiêu vừa bị đánh bay, Thích Minh đại sư liền nhấc thiền trượng tiếp tục tấn công.
“Giáng Ma Trượng Pháp”.
Thiền trượng trong tay Thích Minh đại sư như rồng như hổ, cương khí tản ra rạch từng vết nứt trên sàn đấu.
“Tử Hà Thần Công!”
Đúng lúc này, Hác Bất Trì nóng lòng muốn thể hiện bản lĩnh, dùng đến Tử Hà Thần Công, sắc mặt ông ta chuyển sang màu tím.
Tay cầm bảo kiếm, đâm thẳng vào đầu Trần Dương.
Chỉ trong chớp mắt, Hác Bất Trì đã đến trước mặt Trần Dương.
“Đả Cẩu Bổng Pháp!”
Mã Đại Tiêu cầm một cây gậy làm từ ngọc bích, đương nhiên đây không phải gậy đánh chó, mà là ông ta mô phỏng theo.
Ba người Hác Bất Trì, Thích Minh đại sư và Mã Đại Tiêu đều cùng lúc tấn công Trần Dương.
“Cẩn thận đấy!”, Hạ Lam kinh hãi kêu lên.
Vũ khí trong tay ba người đều dừng cách cơ thể Trần Dương 10cm!
Một lớp cương khí màu tím đã chặn sự tấn công của bọn họ.
Cái gì?
Tử Cương!
Trương Viễn Kiều ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc, sao có thể là Tử Cương được?
Thời đại mạt pháp làm sao còn có người ngưng kết được Tử Cương chứ?
Không thể nào, không thể nào!
Đông Nam Kiếm Vương cũng ngây người, người ngưng tụ được Tử Cương ắt là Quy Chân!
Đây là câu ngạn ngữ giang hồ đã lưu truyền mấy trăm ngàn năm nay.
Thằng nhãi này mới được bao tuổi chứ? Lẽ nào hắn có thể lên đến cảnh giới Quy Chân trước 30 tuổi sao?
“Thằng nhãi này là tu sĩ Tử Cương, phải giết hắn, toàn lực tấn công đi!”
Thích Minh đại sư giải phóng toàn bộ chân khí hùng mạnh trong đan điền ra.
Sau đó Hác Bất Trì huy động Tử Hà Thần Công, Mã Đại Tiêu cũng bắt đầu phát lực.
Tuy công lực của ba người hùng mạnh, nhưng bọn họ đâu biết chân khí của Trần Dương đã gấp mười lần người thường. Tuy gặp chút áp lực, nhưng họ vẫn không thể phá vỡ lớp bảo vệ của Trần Dương.
Đúng lúc này, Đông Kiếm Vương vẫn khoanh tay đứng nhìn liền ra tay, hắn nhanh chóng đến bên cạnh Hạ Lam, kéo cô ta lại.
Nam Kiếm Vương cũng hành động, rút vũ khí của mình ra, đâm về phía Trần Dương.
“Sư thúc, đừng mà!”, trong mắt Hạ Lam tràn ngập vẻ kinh hoàng, vội vàng cầu xin: “Sư phụ, người mau thả con ra…”
Đông Kiếm Vương thở dài nói: “Đây là kiếp nạn của cậu ta, nếu cậu ta không vượt qua được, cho dù ta thả con ra thì sao chứ? Cũng chỉ là mất mạng uổng phí mà thôi”.
“Tịnh Liên sư thái, Chưởng môn Trương, hai người còn đứng đó làm gì? Mau lại đây đi!”
Trương Viễn Kiều cảm thấy hơi mất mặt, bốn người đánh không lại một người thì cũng thôi đi, ông ta đường đường là cảnh giới Quy Chân mà lại nhân lúc đông người đánh lén người khác, nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến người trong giang hồ cười cho thối mũi sao?
Huống hồ còn có không ít học sinh đang vây xem nữa.
Nhưng Tịnh Liên sư thái thì không nghĩ vậy, cô ta thấy Trần Dương chính là tà ma ngoại đạo, bốn người mà không đánh lại được anh chứng tỏ anh đã mạnh lắm rồi, nếu không giết luôn từ bây giờ, chờ anh lên đến cảnh giới Quy Chân thì thiên hạ này sẽ không ai khống chế được anh nữa.
“Chết đi!”
Tịnh Liên sư thái sử dụng kiếm pháp nổi tiếng của sư tổ lập phái là Ngọc Nữ Kiếm Pháp, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, trước mặt Trần Dương lại có thêm một thanh kiếm.
Năm người giáp kích trước sau, áp lực lại càng tăng lên bội lần.
Dưới áp lực này, anh phát hiện chân khí Nhân Uân trong đan điền lại càng ngưng kết nhanh hơn.
Trong một phút ngắn ngủi mà nó đã ngưng kết được một giọt chân nguyên.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Trần Dương vui mừng quá đỗi, cứ với đà này, chân khí sẽ nhanh chóng được chuyển hóa hết thành chân nguyên thôi!