Long Tế Chí Tôn

Chương 358: Thiên Ma Hóa Thân



Bây giờ chỉ có Bổ Tâm Đan mới cứu được Vu Lan.

Nhưng anh còn thiếu một thứ, đó chính là sâm núi ngàn năm.

Vu Lan đang gặp nguy, không thể chờ lâu như vậy được.

Chưa kể sâm núi ngàn năm cực kỳ quý hiếm.

Chẳng còn cách nào khác, cố được đến đâu thì cố vậy!

Anh lấy rất nhiều dược liệu trên người ra, sau đó đặt hết vào lòng bàn tay.

Cực Dương Chưởng.

Một luồng chân nguyên nóng bỏng phun ra từ lòng bàn tay anh.

Dược liệu được chân khí nâng lơ lửng trên không, bị chân khí cực dương mài giũa, tách từng chút một tạp chất ra.

Mọi người chứng kiến cảnh này đều mắt chữ A mồm chữ O.

Đây… đây là làm gì vậy? Chế thuốc à?

Không có ấm sắc thì chế thuốc kiểu gì?

Đây là thuật luyện đan cao cấp nhất được ghi chép trong “Thiên Kim Dược Phương”, lấy đất trời làm lò luyện đan, dùng chân nguyên làm lửa, chỉ cần có dược liệu thì có thể luyện đan ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.

Trước kia tu vi của Trần Dương còn thấp, chưa dùng được chiêu này, bây giờ anh đã lên Quy Chân, đương nhiên có thể dùng được.

Sau khi hòa tan dược liệu, Trần Dương rạch lòng bàn tay, máu đỏ sậm không ngừng hòa vào dược liệu.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Dùng máu luyện đan?

Phương Di, Thanh Uyển, Hạ Lam, Đông Nam Kiếm Vương, thậm chí Trương Viễn Kiều ở bên cạnh cũng ngây người ra.

Thuật chế thuốc này họ chưa từng nghe đến, cũng chưa từng nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc.

Lúc ở núi Thập Vạn, Trần Dương từng hỏi Cổ Vương 4 cánh tại sao lại đi theo anh, câu trả lời của Cổ Vương 4 cánh là máu của anh có một loại năng lượng đặc biệt, hút nhiều có thể giúp nó tiến hóa nhanh hơn.

Vậy nên lúc đó Trần Dương đã nghĩ, nếu đúng như lời Cổ Vương 4 cánh nói, thì liệu máu của anh có thể dùng để chế thuốc được không?

Lại thêm Trần Dương từng dùng rất nhiều Huyết Sâm, linh chi, trong máu của anh mang theo lượng lớn Dược Lực.

Đây cũng là lý do tại sao Trần Dương lại dùng máu của mình để luyện đan, anh muốn thử xem Bổ Tâm Đan luyện từ máu của anh liệu có hiệu quả thật không.

Liệu có thể thay thế sâm núi ngàn năm hay không.

Đúng lúc Trần Dương đang tập trung luyện đan, thì có mấy người bất ngờ bước đến.

Bọn họ là Chưởng môn phái Nga My Quách Anh, Chưởng môn phái Võ Đang Trương Vô Cực, Bang chủ Cái Bang Kiều Thâm, một trong Tứ Đại Thần Tăng phái Thiếu Lâm Hối Ngộ đại sư.

“Chưởng môn sư huynh!”

Trương Viễn Kiều vội vàng bước đến, sau đó lại chào hỏi ba người kia.

“Trương đại hiệp, chẳng phải ở đây đang tổ chức đại hội tỉ võ sao? Sao lại lộn xộn thế này?”, nói xong, Hối Ngộ đại sư nhìn thấy Thích Minh đang ngồi khoanh chân trị thương ở bên cạnh, liền vội vàng bước đến hỏi: “Thích Minh, sao con lại bị thương vậy?”

Thích Minh đại sư mở mắt ra, kinh ngạc, vội vàng thu hồi công lực: “Hối Ngộ sư bá, sao người lại đến đây?”

“Người… người ngã dưới đất kia là Tịnh Liên!”, Quách Anh nhíu mày, bước đến kiểm tra vết thương của Tịnh Liên sư thái, phát hiện lục phủ ngũ tạng của cô ta đã đảo lộn: “Là kẻ nào ra tay độc ác?”

“Bang chủ, tôi ở đây!”, Mã Đại Tiêu ôm ngực kêu lên.

Kiều Thâm vội vàng bước tới hỏi: “Đại Tiêu, sao ông cũng…”

Mã Đại Tiêu cười khổ: “Bang chủ, tất cả là do thằng nhãi kia, ông cứ mặc kệ tôi, mau giết hắn đi, hắn là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo đấy”.

Nhìn theo hướng Mã Đại Tiêu chỉ, Kiều Thâm ngây người ra.

Dùng chân nguyên chế thuốc, thủ đoạn chế thuốc thật là cao minh.

Đến hội trưởng của hiệp hội y học cổ cũng không có bản lĩnh như vậy.

Đông Nam Kiếm Vương sắc mặt trở nên khó coi, thầm lo lắng. Lần này thì to chuyện rồi, có hẳn ba cao thủ Quy Chân đến cùng một lúc.

Trần Dương dù lợi hại đến đâu cũng không phải đối thủ của bọn họ.

Hạ Lam cuống lên, nhìn Trần Dương đang tập trung chế thuốc, trong lòng cô ta vô cùng hoảng hốt.

Đúng lúc này, Quách Anh hét lên với Phương Di, Thanh Uyển: “Phương Di, Thanh Uyển, hai người nhìn thấy Phó chưởng môn phái mình bị thương ngã xuống, tại sao không đến xem xét?”

“Thưa Chưởng môn, Tịnh Liên sư thúc ngộ thương Vu Lan, chúng con đang cứu chữa cho cô ấy”, Thanh Uyển điềm nhiên nói.

Sao cơ?

Quách Anh đứng lên, nổi giận quát: “Đệ tử quan trọng hay là Chưởng môn quan trọng? Không nhìn thấy Tịnh Liên bị thương nặng sao?”

Câu nói này của bà ta khiến Phương Di và Thanh Uyển hoàn toàn thất vọng.

“Trần Dương, cậu mất bao lâu nữa mới chế thuốc xong?”, Thanh Uyển sư thái lạnh lùng nói.

“5 phút!”, Trần Dương nói: “Tranh thủ 5 phút giúp tôi”.

“Được!”

Thanh Uyển gật đầu, lật tay một cái, rút bảo kiếm ra.

Đúng như lời cô ta nói, tay cầm bảo kiếm mà không dẹp được những chuyện bất bình trong thiên hạ, thì thà không kiếm còn hơn.

“Mọi người, hiện giờ Trần Dương đang chế thuốc cứu đồ đệ tôi, có ân oán gì thì chờ cứu được đồ đệ của tôi hãy tính”.

Cô ta nói xong liền chém một nhát kiếm, một vết kiếm dài hai ba mét xuất hiện phía trước: “Trước lúc đó, mong mọi người đừng vượt qua ranh giới này, nếu không…”

“Nếu không thì làm sao?”, Kiều Thâm lạnh lùng hỏi.

“Nếu không sẽ là đối địch với tôi!”

“To gan!”

Quách Anh nhíu mày, vung tay đánh ra một luồng chưởng ngưng tụ chân nguyên.

Phịch!

Thanh Uyển lập tức bị đánh ngã sấp xuống đất.

Một Tiên Thiên viên mãn như cô ta đâu thể là đối thủ của cảnh giới Quy Chân, đây là Quách Anh còn nương tay, nếu không một chưởng cũng có thể lấy mạng cô ta rồi.

Nhưng một chưởng này tuy nương tay thì cũng khiến Thanh Uyển mất đi sức chiến đấu.

“Thanh Uyển!”

Phương Di vội vàng chạy đến đỡ lấy cô ta, lau đi máu tươi chảy bên khóe miệng.

“Mặc kệ tôi, đừng để bọn họ làm phiền đến Trần Dương”.

“Cô nghỉ một lát đi, tôi sẽ canh giữ”, Phương Di cắn răng, bước đến trước vết kiếm chém: “Không được lại đây!”

“Phương Di, cô muốn tạo phản sao?”, Quách Anh sầm hẳn mặt xuống, Phương Di là một trong những trưởng lão có tương lai nhất của phái Nga My, chờ khi nào cô ấy đột phá lên cảnh giới Phản Phác thì chắc chắn có tư cách trở thành ứng cử viên cho chức Chưởng môn.

Vậy mà bây giờ cô ấy lại đối đầu với mình, như vậy chẳng phải tự hủy tương lai bản thân sao?

“Chưởng môn sư thúc, con không hề muốn đối đầu với người, nhưng mạng người quan trọng, con hy vọng người có thể nương tay”, Phương Di cầu xin.

“Chưởng môn Quách, đừng có tin lời cô ta, Tịnh Liên sư thái bị thằng nhãi kia đánh bị thương đấy”.

Sao cơ?

Quách Anh biến sắc: “Phương Di, Phó bang chủ Mã nói thật không vậy?”

“Chưởng môn sư thúc, Trần Dương cũng nhất thời hấp tấp, thấy Tịnh Liên sư thúc đâm Vu Lan bị thương nên mới…”

“Đủ rồi!”

Quách Anh mắng: “Vu Lan chỉ là một đệ tử của phái Nga My, cho dù là đại sư tỷ của phái Nga My thì cũng không bằng một sợi tóc của Tịnh Liên. Bây giờ cô còn bênh vực tà ma ngoại đạo, cô định phản bội Nga My đấy hả?”

Phương Di nghe vậy thì hoảng hốt: “Không phải, không phải như vậy đâu ạ…”

“Không phải thì mau tránh ra, nếu không đừng trách sư thúc không nể tình”.

Phương Di cắn môi, lắc đầu đáp: “Không được, bây giờ con chưa thể tránh ra được”.

“Khốn kiếp, đến lời tôi nói mà cô cũng bỏ ngoài tai”.

Quách Anh hoàn toàn nổi giận, là Chưởng môn phái Nga My, bình thường bà ta nói một là một hai là hai, ai dám cãi lại?

Đầu tiên là Thanh Uyển, bây giờ lại là Phương Di, nếu để các đệ tử khác biết thì bà ta còn quản lý phái Nga My kiểu gì?

Nói xong, bà ta đánh ra một luồng chưởng phong mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Vù!

Chưởng phong làm nổi lên một trận gió mạnh.

Phương Di chắc chắn không thể đỡ nổi chưởng này.

Keng!

Đúng lúc này, Đông Kiếm Vương bước ra, dùng kiếm chặn luồng chưởng phong này.

Bảo kiếm lập tức gãy vụn.

“Aizzz, nếu bảo kiếm của tôi vẫn còn thì tốt”, Đông Kiếm Vương tiếc nuối lắc đầu, nói: “Chưởng môn Quách, có gì thì từ từ giải quyết không được sao? Tại sao cứ phải đòi đánh đòi giết, bà xem, lại hỏng mất thanh kiếm tốt của tôi rồi, đáng tiếc quá!”

“Đông Kiếm Vương, đây là chuyện nội bộ phái Nga My tôi, không liên quan gì đến ông”, Quách Anh lạnh lùng nhìn hắn, nếu Chưởng môn phái Vô Lượng Kiếm mà đến thì có khi bà ta sẽ nể chút mặt mũi.

“Sư huynh, chúng ta bị coi thường rồi”, Nam Kiếm Vương cũng đứng ra nói: “Thấy chuyện bất bình rút đao cứu giúp, đây chẳng phải chuyện mà Lục Đại Phái chúng ta làm sao?”

“Sư phụ, sư thúc, hai người…”

Hạ Lam vô cùng ngạc nhiên, cô ta không ngờ sư phụ và sư thúc lại đứng về phía mình vào lúc quan trọng này.

“Lam Nhi, con đang có thai, đừng lại đây, sư phụ con vẫn chưa già đến mức không nhấc nổi kiếm”, Đông Kiếm Vương cười sang sảng.

“Mọi người, nể mặt hai anh em chúng tôi, tạm hoãn chuyện này đã, chờ chúng tôi cứu được người rồi tính, mọi người thấy sao?”

“Hai người các ông còn chưa có tiếng nói lớn đến thế đâu”.

Kiều Thâm sầm mặt bước đến nói: “Nếu Chưởng môn của các ông ở đây, có khi tôi còn nể chút mặt mũi. Hai người chọn đi, bây giờ rời đi thì vẫn giữ được hòa khí giữa Cái Bang và phái Vô Lượng Kiếm”.

Nghe Kiều Thâm nói, Nam Kiếm Vương cũng không thấy ngại, chắp tay nói: “Bang chủ Kiều đại nhân đại nghĩa, chắc sẽ không làm khó hai chúng tôi”.

“Không, ông nhầm rồi, hôm nay tôi cứ làm khó các ông đấy!”

Kiều Thâm nói xong liền xông đến.

“Giáng Long Thập Bát Chưởng!”

So với Mã Đại Tiêu nửa vời, Kiều Thâm mạnh hơn gấp 10 lần.

Ông ta đánh một chưởng ra, tiếng rồng gầm thét không dứt bên tai, luồng khí mạnh mẽ ép chặt hai người.

Chịu một chưởng này, hai người không chết thì cũng tàn phế.

“Sư đệ, liều thôi”.

“Cố lên sư huynh, chúng ta còn phải bế đồ tôn nữa!”

“Được!”

Ầm!

Hai người huy động chân khí hùng mạnh, chống lại Kiều Thâm.

Nhưng hai người họ đã đánh giá thấp sức mạnh của Kiều Thâm.

Gần như trong chớp mắt, Kiều Thâm đã dùng khí thế như chẻ tre, đánh hai người phun máu tươi, bay ra ngoài.

Nam Kiếm Vương vốn đã bị thương sẵn, trúng thêm chưởng này, gần như mất nửa cái mạng già.

“Sư huynh, tôi không cố được nữa rồi”.

Nói xong đầu ngoẹo sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

“Sư đệ!”

Đông Kiếm Vương cũng phun ra máu tươi, quần áo trên người gần như nhuộm thành màu đỏ.

“Ông đừng có lại đây!”, Phương Di tay cầm bảo kiếm, nhìn chằm chằm Kiều Thâm.

Kiều Thâm cười ha hả: “Tôi cứ muốn đến đấy!”

Nói xong, ông ta giơ tay ra, định kéo Phương Di ra, đúng khoảng khắc này, một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt cổ tay ông ta.

“Phương Di sư thái, làm phiền cô cho Vu Lan uống viên đan dược này”, Trần Dương mỉm cười, đưa cho cô ấy một viên đan dược đỏ như máu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Di đỏ lên, vội vàng nhận lấy đan dược, bước đến bên cạnh Vu Lan.

Sau khi dùng Bổ Tâm Đan, sắc mặt Vu Lan dần trở nên hồng hào, hơi thở cũng dần ổn định.

Chứng kiến cảnh này, Trần Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có hiệu quả rồi!

Đúng lúc này, Kiều Thâm bị Trần Dương nắm cổ tay thì nổi giận: “Mau bỏ ra!”

Ông ta dùng sức định giãy ra, nhưng lại phát hiện tay Trần Dương như gọng kìm sắt, tóm chặt ông ta không buông.

Kháng Long Hữu Hối!

Cực Dương Chưởng!

Ầm ầm.

Hai chưởng giao nhau, chân nguyên mạnh mẽ va chạm, Trần Dương không khỏi lùi về sau hai bước, còn Kiều Thâm thì bay thẳng ra ngoài.

Cái gì?

Mạnh đến vậy sao?

Trương Viễn Kiều kinh ngạc, Kiều Thâm là Quy Chân trung kỳ đấy, thằng nhãi này vừa rồi mới thăng cấp lên Quy Chân, lẽ nào Quy Chân của Tử Cương mạnh đến vậy sao?

“Chưởng môn Quách, Chưởng môn Trương, Hối Ngộ đại sư, thằng nhãi này khó nhằn lắm, chúng ta cùng xông lên đi”.

“Được!”

Hối Ngộ đại sư, Trương Vô Cực, Trương Viễn Kiều, Quách Anh, Kiều Thâm, năm người đứng cạnh nhau, một mình Trần Dương đối mặt với năm người Quy Chân.

Hạ Lam nhìn cảnh này thì cảm thấy tuyệt vọng.

Đây gần như là đội hình mạnh nhất của Võ Lâm đương thời.

Nhưng Trần Dương chỉ cười lạnh lùng nói: “Lại ỷ đông hiếp ít, được thôi, vậy xem tôi với các người ai sống dai hơn”.

Dứt lời, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc.

Thiên Ma Thân!

Cơ thể Trần Dương như quả bóng bay được thổi, đột nhiên cao lên.

Chỉ thấy anh đột nhiên trở thành người khổng lồ cao hơn 3 mét.

Cơ bắp toàn thân săn chắc, còn mắt anh cũng đỏ ngầu, giống như ác quỷ.

Điều đáng sợ hơn cả là phía sau anh còn xuất hiện một cái bóng cao to.

Cái bóng kia cao đến mấy trượng, có bốn đầu tám tay, tay nào cũng cầm vũ khí.

Giáng ma trượng, pháp trượng, bảo tháp, thần kiếm…

Mà bốn cái đầu của cái bóng cũng khác nhau, tuy đều nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của chúng.

Khóc cười giận hờn, bốn cảm xúc khác nhau xuất hiện trên mặt chúng.

Trời!

Chứng kiến cảnh này, bọn họ không khỏi kinh ngạc tột độ.

Bốn đầu tám tay, đây… đây là Thiên Ma Hoá Thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.