Long Tế Chí Tôn

Chương 362: Lý Lâm vào cửa



Lý Lâm im lặng, Trần Dương nói đúng, đời người sinh ly tử biệt mà.

Trơ mắt nhìn những người mình yêu thương lần lượt ra đi, nhưng lại không thể làm gì, thì đúng là một nỗi thống khổ.

Trần Dương là người mạnh nhất trên thế giới này, cũng là người có năng lực nhất.

Chuyện ngay cả anh mà cũng không làm nổi, thì liệu rằng trên đời này còn có ai làm được nữa.

“Hai người cũng đã đạt đến Quy Chân rồi, thiên hạ hiện giờ không ai có thể lay chuyển được vị trí của hai người”.

Trần Dương nói: “Tiếp tục giữ vững, cố gắng thêm nữa, biết đâu một ngày nào đó có thể đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh”.

“Nhưng mà… thầy, con…”

Lý Lâm cắn đôi môi đỏ mọng, mười mấy năm qua, vẻ đẹp của cô ta vẫn không hề thay đổi, tình cảm đối với anh cũng chưa từng thay đổi, mấy chục năm cũng như một ngày.

“Con chỉ muốn được ở bên cạnh thầy. Lẽ nào thầy không hiểu lòng con sao?”

Trần Dương không hiểu sao?

Đương nhiên là anh hiểu!

Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy được.

“Lý Lâm, cô biết nỗi khổ của tôi mà”.

Trần Dương không phải thánh nhân, anh không phải sợ ánh mắt của những người ngoài kia, vì sẽ chẳng ai dám nói gì, điều duy nhất anh sợ chính là nếu lỡ lần này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh sẽ để lại bọn họ bơ vơ lạc lõng, rồi trải qua mấy trăm năm buồn tẻ.

“Trần Dương!”

Giọng nói của Lý Lâm đột nhiên lớn hơn, cô ta bước nhanh đến ôm lấy anh, cả người đều run rẩy: “Đừng để em phải chờ đợi nữa được không, mười mấy năm nay em đã khổ sở lắm rồi!”

Giờ khắc này, cô ta không còn là học trò của Trần Dương nữa, mà là một người đàn bà đã yêu đơn phương Trần Dương mười mấy năm.

Ban đầu nếu như biết danh phận thầy trò sẽ trở thành mối cách trở lớn nhất giữa hai người, thì chắc chắn rằng dù có thế nào Lý Lâm cũng sẽ không nhận anh làm thầy.

Thân thể mềm mại của cô ta không ngừng run lên, hai cánh tay ôm chặt lấy Trần Dương, cô ta chỉ sợ rằng Trần Dương sẽ đẩy mình ra: “Xin đừng đẩy em ra, em không muốn làm học trò của anh nữa… em… em muốn trở thành người phụ nữ của anh!”

Sau mười mấy năm, cuối cùng cô ta cũng nói ra được những điều này, giọng nói run rẩy, khuôn mặt thẹn thùng, nhưng lại vô cùng kiên định.

“Haizz, sao cô phải khổ vậy chứ!”

Trần Dương thở dài một tiếng.

Trong lòng Lý Lâm lo lắng: “Anh muốn từ chối em sao?”

Đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy sợ hãi, nước mắt bỗng trào ra, rơi lã chã, chẳng mấy chốc ướt hết lưng Trần Dương.

“Đừng khóc nữa, cô ngốc này!”

Trần Dương xoay người lại, xót xa lau nước mắt cho cô ta.

“Anh nói muốn từ chối em khi nào chứ?”

Anh nháy mắt một cái, đôi mắt vẫn sáng ngời như mười mấy năm trước đây.

Anh cúi đầu xuống, hôn cạn những giọt nước mắt kia, dịu dàng hôn lên bờ xương quai xanh, khiêu khích lòng ham muốn của cô.

Tâm ý của Lý Lâm, sao anh không hiểu được chứ.

Trần Dương vốn không muốn quá tham lam, nhưng tình cảm đã bị đè nén mười mấy năm, sao có thể dễ dàng gạt đi được.

Lý Lâm vốn là cô gái yêu ghét rõ ràng, lúc này cô ta xoay người, đè Trần Dương xuống dưới.

Cô ta trở thành một nữ kỵ sĩ, phóng ngựa rong ruổi.

Cũng may hai người đều là tu sĩ có tu vi cao, nên sẽ không khiến đối phương tổn thương.

Nhưng thể chất của Trần Dương quá khác người thường, Kim Bì Ngọc Cốt chứ không phải dạng vừa, vậy là đánh cho kỵ sĩ Lý Lâm tan tác, liên tục xin tha, lúc này Trần Dương mới trút toàn bộ lửa giận ra ngoài.

Hồi lâu, hai người ôm lấy nhau: “Từ giờ về sau em không còn là học trò của anh nữa, mà là người phụ nữ của anh rồi”.

Hoàn thành được tâm nguyện mười mấy năm, giờ phút này Lý Lâm vô cùng thỏa mãn.

Hai người nói với nhau những lời ngọt ngào, không lâu sau lại bắt đầu một cuộc chiến mới, cuộc đại chiến kinh thiên động địa.

Nếu như theo lời Lý Lâm, thì tốt nhất là nên vắt kiệt anh, để cô ta còn có em bé.

Cả đời này Lý Lâm đã không thể yêu người nào khác, nên cho dù Trần Dương có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì còn có đứa bé để bầu bạn, cô ta sẽ không đến mức cô đơn buồn tẻ.

Hai người quấn lấy nhau 3 ngày 3 đêm, trong khoảng thời gian đó, không ai dám đến quấy rầy!

Lý Lâm tin tưởng, ba ngày này nhất định sẽ dính.

Lý Hổ thấy chị mình cùng Trần Dương ở một chỗ với nhau như vậy, thì cười toét miệng, rốt cuộc hắn cũng được thăng cấp, từ học trò biến thành em vợ.

Mà lại là em vợ có quyền lực nhất thế giới nữa chứ!

Sau khi ra khỏi phòng, Trần Dương dẫn Lý Lâm đến gặp đám chị em.

Chẳng cần nói nhiều, trong lòng họ cũng biết rõ.

Mộc Thuyên tiến lên phía trước: “Anh đó, lại đi lừa con gái nhà người ta rồi!”

“A-ca thật là xấu, em biết ngay là Lâm Nhi sẽ không thoát khỏi bàn tay anh mà!”, Diêu Nhân Nhân chun mũi, rõ ràng cô ta nhỏ tuổi hơn Lý Lâm nhiều, nhưng vẫn kêu em gái.

Lý Lâm cũng không hoảng sợ, đi đến nắm lấy tay Diêu Nhân Nhân: “Chị Diêu, sau này mong chị giúp đỡ!”

Đám chị em liền cười lớn, Bào Tâm Oánh chắc hẳn là người không được xem trọng nhất trong mắt họ, thật ra trong lòng cô ta luôn cảm thấy tự ti, những người kia cho dù là xuất thân hay tướng mạo đều hơn đứt cô ta.

Trong lúc cô ta đang âm thầm rầu rĩ, một bàn tay mạnh mẽ ôm cô ta vào lòng: “Sao em lại ở đây một mình, có tâm sự gì à?”

“À, không… không có!”

Bào Tâm Oánh lắc đầu một cái, mười mấy năm nay, tình yêu mà cô ta dành cho Trần Dương không hề giảm đi, ngược lại còn cuồng nhiệt hơn, cho dù giờ cô ta đã là bà mẹ 2 con.

“Tâm tư của em lẽ nào anh lại không biết sao?”

Trần Dương thấp giọng nói: “Để xem tối hôm nay anh sẽ dạy dỗ em như thế nào!”

Bào Tâm Oánh đương nhiên là hiểu, cô ta vừa vui vừa xấu hổ, đánh lên ngực Trần Dương: “Anh chỉ giỏi ghẹo em thôi!”

Lúc này, những mối lo lắng suy nghĩ trong lòng cô ta cũng tan thành mây khói.

“Nhưng mà, Diệu Diệu còn chưa lên tiếng kìa, còn không mau làm lễ nhập môn đi!”

Câu nói của Vu Lan khiến đám chị em kia yên lặng, đồng loạt nhìn về phía Tô Diệu.

Lý Lâm thì cũng vậy thôi.

Thân là vợ cả của Trần Dương, được anh cưới hỏi đàng hoàng… mà không, là cô cưới Trần Dương.

Bất cứ chị em nào gia nhập hàng ngũ này, đều cần có sự cho phép của cô.

Trước đây khi còn là học trò, Lý Lâm không cảm thấy sao cả, nhưng bây giờ cô ta đã là người phụ nữ của Trần Dương, nên khó tránh khỏi căng thẳng.

Một đôi mắt to tròn nhìn cô.

“Mọi người nhìn tôi làm gì!”

Tô Diệu nói: “Đồ đàn ông thối thây, làm hại con gái nhà người ta, không đồng ý thì còn biết làm sao nữa?”

Trong giọng nói ấy có 3 phần oán trách, 3 phần bất mãn, 3 phần hờn dỗi, nhưng dù sao cũng vì một chữ yêu, nên đành ngậm ngùi đồng ý.

Mấy năm nay Tô Diệu cũng đã nghĩ thông rồi, cô không đồng ý thì còn biết làm sao chứ?

Cái thế giới này ngày càng đảo điên, còn Trần Dương là người đàn ông mạnh nhất, giàu có nhất, có quyền lực nhất, nên mình cô đâu có thể chiếm đoạt nổi.

Hơn nữa cô cũng không chịu được nổi cái cơ thể biến thái kia, chỉ cần làm một vài phát thôi cũng đủ khiến cô sống dở chết dở.

Mà nhiều chị em như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn bị Trần Dương thu phục đấy thôi.

Trần Dương mặc dù tốt tính, cũng không yêu bừa bãi, những người đàn bà bên cạnh anh mười mấy năm trước, giờ vẫn ở đó. Mười mấy năm nay cũng có không ít người tấn công anh, đúng là không đếm xuể!

Tô Diệu chỉ cần là, Trần Dương vẫn yêu cô như vậy, vì cô, anh còn đang chuẩn bị làm một chuyện trước giờ không ai làm.

Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tính mạng của anh, như vậy thì cô không cảm động sao được?

“Vợ à, cảm ơn em!”

Trần Dương đi đến, kéo tay cô, cảm động nói.

Có thể lấy được cô vợ tốt như Tô Diệu, chắc hẳn là phúc tu mười đời mới có được, cho dù hiện giờ anh đã đạt đến tột cùng của thế giới, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm này.

Không có cô, thì sẽ không có những chuyện sau đó, càng không có thành công của Trần Dương ngày hôm nay.

Tô Diệu không lên tiếng, cô nhẹ nhàng cầm tay Lý Lâm.

“Cô gái ngốc, còn không mau ra mắt chị cả đi!”

Mộc Thuyên đẩy Lý Lâm một cái, trêu ghẹo nói.

Cho dù là Mộc Thuyên, thì trước mặt Tô Diệu cũng chỉ là vợ bé thôi.

Cô ta hiểu Trần Dương ghét nhất là gia đình phân tranh, ban đầu đám chị em cũng nảy sinh nhiều mâu thuẫn khác nhau, thậm chí còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay ấy chứ.

Tỷ như Thanh Uyển ngay từ đầu đã đối đầu với cô ta, chỉ giỏi đi rêu rao bọn họ là yêu nữ tà giáo, thậm chí còn liên kết với Phương Di và Vu Lan để chống đối lại cô ta.

Còn cô ta thì sao, đương nhiên là sẽ liên kết với Diêu Nhân Nhân, Tần Vũ Hàm để chống lại rồi.

Hạ Lam, Bào Tâm Oánh, Từ Tiểu Nhu, Lam Khê thì đứng ở trung gian, không giúp bên nào cả!

Tô Diệu thì là bà cả rồi, nên ai có thể lung lay được vị trí của cô kia chứ!

Mấy năm trước thường xuyên xảy ra xung đột, cho đến một ngày, Trần Dương không chịu nổi nữa liền điểm huyệt, đem toàn bộ mấy người bọn họ đặt lên một chiếc giường, rồi lần lượt xử từng người một.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần…

Lúc đó Trần Dương thực sự nổi giận, lần nào lần nấy là phạt cho bọn họ mở miệng cầu xin thì mới thôi.

Cứ như vậy 1 tháng sau, đám chị em liền cảm thấy mệt mỏi không thể nào chống đỡ nổi, tâm lực suy giảm, bắt đầu gạt bỏ thành kiến, phối hợp với nhau để chống lại sự tấn công của Trần Dương.

Dần dà, hiểu lầm cũng được xóa bỏ.

Còn thiên hạ thì nhờ có sự dẫn dắt của Minh chủ Võ Lâm là Trần Dương, nên đã có nhiều sự thay đổi.

Những bí mật hàng nghìn năm, cũng được Trần Dương công khai.

Trần Dương không hề keo kiệt, anh truyền bá rộng dãi thuật luyện đan của mình, thành lập lại Đan Tông.

Hiện giờ trong giới tu hành, làn sóng tu luyện đã trở nên hưng thịnh, sự phát triển vượt bậc này, thật không khác gì trở lại thời kỳ hoàng kim của võ đạo hàng trăm hàng nghìn năm trước.

Lý Lâm xấu hổ đi đến trước mặt Tô Diệu: “Chị cả, chị hai, chị ba…”

Tô Diệu gật đầu, có được sự đồng ý của đám chị em, Lý Lâm coi như chính thức trở thành thành viên của nhà họ Trần.

Cho dù, địa vị của cô ta còn xếp sau Bào Tâm Oánh, nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ.

Sau đó, Trần Dương gọi Lý Hổ đến, tên học trò này của anh, giờ đã trở thành đại sư huynh của Đan Tông, cho dù tố chất bình thường, nhưng việc dạy dỗ đệ tử đệ tôn mới nhập môn thì cũng không thành vấn đề.

“Tham khiến thầy… không đúng, tham kiến anh rể”.

Vừa vào cửa, Lý Hổ liền toe toét cười.

Trần Dương cũng không muốn sửa, vì anh đã ngủ với chị Lý Hổ rồi, thì để người ta gọi như vậy cũng có sao?

“Hôm nay anh gọi em đến, là vì có việc muốn giao cho em đây!”

“Anh rể, anh nói đi ạ, em nhất định sẽ hoàn thành!”

“Em gửi thông báo đi dưới danh nghĩa của anh nhé, một tháng sau, sẽ cử hành đại hội Luận Đạo trên Băng Hỏa Đảo, nội trong ba ngày, thì phải làm xong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.