Long Tế Chí Tôn

Chương 367: Thành thân



Địch Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người từ trên trời rơi xuống.

"Lẽ nào người này đến để thi đấu với mình?"

Trong đầu hắn vừa loé lên suy nghĩ này thì đã bị một lực xung kích khổng lồ tạt cho ngất đi.

"Ầm!", một tiếng vang lớn.

Sàn đấu to lớn bị nện phải, cứ thế chia năm xẻ bảy, sau một trận rung chuyển, bụi bay mù mịt, mọi người xung quanh ho dữ dội.

"Khụ khụ khụ... ngạt thở mất thôi".

"Có chuyện gì vậy?"

Mọi người không hiểu chuyện gì, bởi vì quản gia nhà họ Viên cũng bị đụng cho văng ra ngoài.

Một lúc sau, bụi tản hết đi, chỉ thấy giữa sàn đấu xuất hiện một cái hố lớn sâu mấy mét.

Một người đàn ông quần áo rách rưới, đầu trọc lóc, ánh mắt mờ mịt ngồi dưới đáy hố, đang đè lên người Địch Tuấn.

Cả người Địch Tuấn lún vào trong đất, không rõ sống chết.

Xung quanh lặng phắc.

Đây là hoà thượng từ đâu đến vậy?

Cũng chạy đến đây tham gia đấu võ tuyển rể sao?

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu tò mò.

"Đây... đây là đâu?"

Người kia vẻ mặt mơ màng, nhìn mọi người xung quanh với vẻ kinh ngạc.

Một lúc sau anh mới hoàn hồn, lầm bầm nói: "Tôi là Trần Dương, mới đột phá Siêu Thoát, trải qua Lôi Kiếp, nhưng thực lực quá mạnh nên phải phá vỡ hư không, bay đến nơi này!"

Trong lúc nói, ánh mắt anh cũng trở nên linh động.

Anh bắt đầu Nội Thị tình hình bản thân, người tí hon tinh thần ở vùng dưới đồi thị cực kỳ yếu ớt, anh phóng suy nghĩ ra mấy chục mét.

Linh khí trong kinh mạch khô kiệt, kì kinh bát mạch thì phế mất bảy mạch.

Trong đan điền, Nguyên Thần gần như tan rã.

Trần Dương lập tức thấy đau đầu, thế này phải mất bao lâu mới khôi phục được như cũ đây?

"Thiếu gia!"

Đúng lúc này, mấy người hầu của Địch Tuấn kêu lên: "Tên lừa trọc kia, mau nhích cái mông của mày khỏi người thiếu gia nhà tao ngay!"

Lừa trọc?

Đang gọi mình sao?

Trần Dương sờ đầu, cảm giác trơn nhẵn khiến anh ngây ra.

Mẹ kiếp, tóc anh đâu rồi?

Hai tay anh sờ đi sờ lại trên đầu, chẳng có gì cả, đến một cọng lông cũng không có.

Tiên sư ông trời, băng qua hư không khiến anh thành thế này không nói làm gì, bây giờ đến tóc cũng không còn sao?

Thấy Trần Dương không nói gì, một người hầu nhà họ Địch vóc dáng cao to cầm Lang Nha Bảng bước thẳng đến: "Đồ lừa trọc, tao phải phang vỡ đầu mày ra!"

Trần Dương bị ý chí thế giới cưỡng ép đến một thế giới xa lạ, kết quả mất cả tóc, bây giờ còn bị một đám người gọi là lừa trọc.

Anh lập tức nổi giận.

Anh dùng suy nghĩ quét tu vi của những người này, ở Địa Cầu thì cũng chỉ là Hậu Thiên viên mãn, thế mà cũng dám vênh váo với anh?

Tuy thực lực của anh chỉ còn 1%, nhưng thân xác cứng rắn của anh cũng không phải vô dụng.

Trần Dương tức giận đang định đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân như đang gánh năm trăm cân, không thể đứng lên nổi.

Cảm giác này… hình như là sự bài xích của ý chí thế giới đối với anh lúc đột phá Siêu Thoát.

Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện này là sao?

"Vù!"

Lang Nha Bảng thô to mang theo tiếng gió phang thẳng vào đầu Trần Dương, rất nhiều cô gái vây xem xung quanh sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Trúng một gậy này, chắc chắn tiểu hoà thượng trẻ tuổi này sẽ bị vỡ đầu ấy chứ.

Nhưng cũng có không ít người lòng dạ đen tối, thích sự kích thích, bọn họ nóng lòng muốn xem cảnh tượng người hầu nhà họ Địch đánh vỡ đầu hoà thượng này.

"Keng"

Lang Nha Bảng nặng mấy chục cân nện vào đầu Trần Dương, tia lửa tung toé, phát ra tiếng kim loại va nhau.

Một luồng phản lực khổng lồ truyền về phía Lang Nha Bảng, phần giữa ngón cái và ngón trỏ của người hầu nhà họ Địch nứt toác, thậm chí không cầm nổi Lang Nha Bảng nữa.

Cái gì?

Người hầu kia vẻ mặt kinh hãi, mắt cũng hơi lồi ra.

Sao... sao có thể thế được?

Đầu của tên hoà thượng này thật là cứng quá đi, đây là Lang Nha Bảng nặng mấy chục cân đấy.

Hắn còn tưởng tượng cảnh phang vỡ đầu Trần Dương chỉ như đập nát một quả dưa, chẳng có gì khó cả.

Nhưng hiện thực lại khiến hắn vỡ mộng.

Mọi người vây xem cũng sững người, mấy cô gái vừa rồi sợ hãi nhắm mắt, mãi không nghe thấy tiếng kêu nào cũng mở mắt ra.

Sàn đấu vốn ồn ào lập tức im bặt, cứ như bị ấn nút tạm dừng.

"Tôi biết rồi, chắc chắn tên hoà thượng này tu luyện Thiết Đầu Công!"

Đúng lúc này, không biết ai trong đám người hét lên một câu: "Cậu đánh vào những chỗ khác đi, đừng đánh vào đầu hắn!"

Ai cũng biết các hoà thượng sau khi vào chùa sẽ tu luyện kungfu hoành luyện đầu tiên. Thiết Đầu Công, Kim Chung Tráo đều là các công phu cấp nhập môn.

"Vô ích thôi, dùng đao đi, tiểu hoà thượng này còn trẻ tuổi, kungfu hoành luyện dù lợi hại nhưng chắc gì đã chống được đao!"

"Đúng đúng đúng, dùng đao!"

Vừa dứt lời, người hầu kia nháy mắt với phía sau, lập tức có người ném một thanh Hoàn Thủ Đao lên.

Tên người hầu cầm đại đao, ánh mắt lạnh lùng: "Lừa trọc, tao hỏi lại mày lần cuối, rốt cuộc mày có nhích mông ra không?"

Trần Dương cũng vô cùng tức giận, mẹ kiếp, tao cũng muốn nhích ra lắm chứ, nhưng tao không động đậy nổi.

Thấy Trần Dương vẫn không nhúc nhích, tên người hầu cười lạnh lùng: "Được, hôm nay tao sẽ một đao chặt đầu mày!"

Nói xong hắn liền bước nhanh tới, nhấc đại đao lên bổ thẳng xuống.

"Tiểu thư... tên hoà thượng kia chết đến nơi rồi!"

Ngọc Khiết sợ hãi bịt mắt lại, không dám nhìn nữa.

Trong mắt Viên Tuyết Phi loé lên ánh sáng, cô ấy đã nghĩ ra một cách, một cách rất hay!

Cô ấy rút một cây ngân châm, khẽ bắn một cái, cây ngân châm biến thành một luồng ánh sáng bạc bay tới.

Vèo, cây ngân châm lao trong không khí, đánh trúng Hoàn Thủ Đao, lập tức xuyên qua mặt đao, rồi xuyên qua người tên người hầu.

Bịch bịch bịch!

Tên người hầu nhà họ Địch lùi lại mấy bước, đại đao trong tay lập tức nát vụn, "hự" một tiếng phun ra máu tươi.

Hắn nhìn xung quanh với ánh mắt kinh hãi: "Là ai? Kẻ nào đánh lén sau lưng, có giỏi thì ra đây!"

"Là ai cho mày lá gan ra tay với tân lang của bà đây!"

Đúng lúc này, một giọng nói thô bạo vang lên, mang theo cả sự giận dữ.

Nghe thấy giọng nói này, tên người hầu lập tức cúi đầu xuống, hắn biết đó là đại tiểu thư xấu xí thô kệch của nhà họ Viên.

Nghe nói cánh tay cô ta còn to hơn cả đùi đàn ông, giọng nói thô lỗ, còn có cả râu!

"Là… là lỗi của tôi!"

Tên người hầu không dám nhiều lời, lập tức lùi sang một bên.

Mọi người nghe thấy giọng nói này, buồn cười nhưng không dám cười, đây đâu phải giọng phụ nữ, rõ ràng là một người đàn ông thô kệch.

Không ít thiếu nữ chưa xuất giá cười trộm, làm gì có khuê nữ nào chưa xuất giá mà tự xưng là "bà đây" chứ?

Trừ khi đại tiểu thư nhà họ Viên không chỉ xấu xí mà còn rất nhiều tuổi.

Bọn họ thầm suy đoán đầy ác ý.

"Mai quản gia, còn không tuyên bố kết quả đi?"

Viên đại tiểu thư hừ lạnh nói.

Mai quản gia vội vàng chạy từ trong đám người ra, trong lòng ông ta cũng sốt ruột, con rể nhà họ Viên sao có thể là hoà thượng được?

Thế chẳng phải là trò cười sao?

"Mau, đi thông báo với lão gia".

Chuyện này Mai quản gia không tự quyết định được, vội vàng bảo người hầu đi thông báo với gia chủ Viên Thiên Cương.

Mai quản gia đứng giữa đống tàn tích, nhìn một lượt, nói: "Còn ai thi đấu nữa không?"

Mọi người im phăng phắc, không ai đứng ra.

Trước khi Viên đại tiểu thư lên tiếng, có khi còn có người đứng ra.

Nhưng sau khi Viên đại tiểu thư mở miệng, những người vốn đang rục rịch đều dẹp bỏ ý định đổi đời sau một đêm này đi.

Ai mà muốn ngủ với một người phụ nữ còn đàn ông hơn cả mình chứ?

Mai quản gia hơi xấu hổ, ho khan một tiếng: "Tôi hỏi lại lần nữa, còn có ai muốn lên thi đấu nữa không? Tôi đếm đến 10, nếu không có ai lên thì tiểu... Đầu Trọc sẽ là con rể nhà họ Viên”.

Ông ta không biết tên của Trần Dương, gọi anh là tiểu hoà thượng lại không hay lắm, bèn gọi luôn anh là Đầu Trọc.

Ông mới là Đầu Trọc, cả nhà ông là Đầu Trọc.

Trần Dương nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng ngồi ở đây lâu như vậy, anh cũng hơi hiểu ra, hình như anh loạng quạng thế nào rơi vào đúng... đại hội đấu võ tuyển rể.

Hơn nữa giờ còn đang đè lên kẻ thắng cuộc.

Vậy còn người vừa nãy lên tiếng là nữ chính của buổi đấu võ tuyển rể này sao?

Trần Dương nổi hết da gà.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, tôi không phải đến để đấu võ tuyển rể!”

Trần Dương hét lên với Mai quản gia: “Tôi thực sự chỉ là đi ngang qua thôi, mọi người đừng nhầm lẫn!”

Nhưng bất kể anh kêu gào thế nào cũng không ai thèm quan tâm.

Mọi người xung quanh nhìn anh cười như không cười, bây giờ biết sợ rồi sao? Đã muộn rồi!

Đúng lúc này, người hầu nhà họ Viên vội vàng chạy tới, ghé tai Mai quản gia nói nhỏ mấy câu.

Mai quản gia gật đầu, nếu lão gia đã bảo tùy đại tiểu thư thì tùy cô ấy vậy.

Nghe ý đại tiểu thư, hình như cô ấy rất hứng thú với tiểu hòa thượng này.

“Bây giờ tôi xin tuyên bố, đại hội đấu võ tuyển rể đến đây là kết thúc, người thắng cuộc lần này là Đầu Trọc, cũng chính là con rể của nhà họ Viên tôi”.

Ông ta nói xong liền vung tay lên, bảy tám người hầu nhà họ Viên xông tới, khiêng Trần Dương lên: “Đưa cậu chủ về, bái đường thành thân, động phòng!”

Sao cơ?

Hôm nay đã bái đường thành thân động phòng luôn, sao mà nhanh quá vậy?

Trần Dương sững người, mọi người xung quanh cũng ngây ra.

Đại tiểu thư nhà họ Viên cũng vã quá rồi đấy.

“Này, các người mau thả tôi xuống, tôi chỉ đi ngang qua thật mà, hơn nữa tôi đã có gia đình rồi, có vợ có con rồi!”

Đám người hầu nghe vậy liền cười ầm lên: “Cậu chủ, cậu đừng nói đùa nữa, cậu là hòa thượng thì thành thân cái gì chứ, lấy đâu ra vợ con!”

“Cậu đừng sợ, đại tiểu thư nhà chúng tôi… dịu dàng lắm, cậu đừng tin lời người khác nói”.

Người hầu vừa trấn an Trần Dương vừa nhanh chân khiêng anh rời đi.

Nghe cuộc đối thoại của Trần Dương với người hầu, mọi người vây xem xung quanh cười lớn: “Hòa thượng thành thân, đúng là chuyện lạ thiên hạ, tên hòa thượng này phá giới thật sao?”

“Nếu để các vệ đạo sĩ ở Huyền Không Tự biết được thì tên hòa thượng này e là sẽ gặp họa!”

Mọi người cùng Mai quản gia đi về phía nhà họ Viên, cả đường gióng trống khua chiêng, một đồn mười mười đồn trăm, nhanh chóng lan khắp thành Vô Úy.

“Aizzz, ông nghe nói gì chưa? Đại hội đấu võ tuyển rể của đại tiểu thư nhà họ Viên kết thúc rồi, tân lang là một hòa thượng!”

“Không phải chứ, hòa thượng cũng đến tham gia đấu võ tuyển rể, thế chẳng phải là phạm giới sao?”

“Nghe nói Viên đại tiểu thư béo như con voi, mỗi bữa phải ăn ba con trâu, bốn con dê, mười con vịt!”

“Thật á? Thế chẳng phải là quái vật sao? Hòa thượng kia chịu được nhiệt không vậy?”

“Đi nào, nghe nói hôm nay nhà họ Viên làm hỉ sự, chúng ta mau đi xem thôi!”

Đầu đường cuối ngõ, các cửa hiệu buôn bán lớn nhỏ còn chẳng màng việc làm ăn nữa, đổ dồn đến nhà họ Viên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.