Long Tế Chí Tôn

Chương 376: Phục Nguyên Đan



Cũng may lúc Trần Dương chuẩn bị dược liệu đã chuẩn bị nhiều hơn một phần, anh lấy dược liệu còn thừa ra, tiếp tục luyện Sinh Cơ Đan.

Cùng lúc đó, ở sân tập võ nhà họ Viên, tiếng than khóc ai oán!

Mấy chục đệ tử bị thương nặng nằm dưới đất.

“Cứu tôi với, ông chủ, cứu tôi…”

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…”

Viên Thiên Cương ngồi trên ghế, thập đại Phù Đồ đều bị thương.

Bọn họ không ngờ lần này lại có mấy trăm con mãnh thú, và ba con hung thú!

Bọn chúng cứ như đã bàn nhau từ trước, rình sẵn trong khu rừng rậm rạp, chỉ chờ bọn họ lộ mặt sẽ lao đến.

Khiến cho bọn họ trở tay không kịp.

Lần này nhà họ Viên tổn thất nghiêm trọng, chết mất mấy trăm đệ tử trong gia tộc, đều là những thành viên cốt cán của nhà họ Viên cả.

Viên Thiên Cương đã mời tất cả các lương y nổi tiếng trong thành Vô Úy đến.

Nhìn đám người bị thương nặng, ai nấy đều lắc đầu: “Viên lão gia, vết thương quá nặng, tôi cũng chẳng còn cách nào khác!”

“Không thể cứu nổi, chuẩn bị hậu sự thôi!”

Mấy thầy lang đến đều nói như vậy.

“Đại ca, hay là… cho bọn họ ra đi được thanh thản đi!”

Diêm Đồ cũng bị thương, hắn suýt nữa bị một con hung thú Xá Lợi xé xác, từ cổ đến bụng bị cào thành một vết thương khủng khiếp, nếu không phải hắn phản xạ nhanh thì đã chết rồi.

Sức chiến đấu của hắn cũng giảm mạnh, trong thời gian ngắn không thể ra khỏi thành săn thú được nữa.

“Không được, đây đều là những anh em vào sinh ra tử, sao có thể dễ dàng từ bỏ được!”

Thiết Sơn hai mắt đỏ ngầu, quỳ một gối xuống: “Ông chủ, xin ông hãy cứu các anh em!”

Phịch!

Những người còn lại trong thập đại Phù Đồ cũng đều quỳ một gối xuống: “Xin ông chủ hãy cứu bọn họ!”

“Mọi người làm cái gì vậy?”

Viên Thiên Cương vội vàng đỡ Thiết Sơn dậy: “Bọn họ đều là các anh em vào sinh ra tử với tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết được chứ?”

“Cảm ơn ông chủ!”

“Mau đứng lên đi!”

Đúng lúc này, một thầy lang nói: “Tôi nghe nói Thất Bảo Trai mua được một lô Phục Nguyên Đan cực phẩm với giá cao từ tay một thầy luyện đan cao cấp, Dược Lực đạt đến 10 phần, hiệu quả vô cùng tốt. Có một tu sĩ bị dã thú phanh cả bụng mà dùng Phục Nguyên Đan xong đã sống sót đấy”.

Thực ra đây là quảng cáo của Vương chưởng quầy cho buổi đấu giá, còn thầy lang này đúng lúc chứng kiến cả quá trình, thậm chí còn khâu vết thương cho tu sĩ kia nữa.

“Ồ, đan dược cực phẩm?”

Viên Thiên Cương vội vàng gọi Mai quản gia tới: “Ông đến ngay Thất Bảo Trai mua Phục Nguyên Đan, bất kể giá cả thế nào cũng phải mua hết!”

“Vâng, thưa lão gia!”

Mai quản gia vẻ mặt nghiêm túc, rời khỏi sân tập võ trong một nốt nhạc.

Cả nhà họ Viên không mấy ai biết thực ra Mai quản gia là một cao thủ cảnh giới Phản Phác viên mãn.

Những thầy lang này tuy không chữa trị được cho những người bị thương, nhưng vẫn có thể làm sạch vết thương.

Người hầu đun canh sâm trăm năm cho bọn họ uống giữ sức.

Nửa canh giờ sau, Mai quản gia vội vàng chạy về, trong tay trống không!

Viên Thiên Cương vội vàng đứng lên: “Lão Mai, đan dược đâu?”

“Lão gia, Vương chưởng quầy của Thất Bảo Trai không bán, ông ta bảo số đan dược này dùng để đấu giá!”

“Đấu giá?”

Viên Thiên Cương cau mày: “Đi, tôi đích thân đến đó xem sao!”

Ông ta nói xong liền hóa thành một cái bóng trắng xông thẳng ra ngoài.

“Mọi người cứ ở đây, tôi đi theo xem thế nào!”

Thiết Sơn dặn dò một câu rồi cũng đuổi theo.

Hai người đi với tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng đến Thất Bảo Trai.

Vừa đến cửa thì Vương chưởng quầy đã nhìn thấy hai người: “Chao ôi, cơn gió nào đưa Viên tuần thành đến đây vậy?”

“Vương chưởng quầy!”

Viên Thiên Cương chắp tay với ông ta, cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Thất Bảo Trai mua được một lô đan dược cực phẩm từ thầy luyện đan cao cấp, tôi muốn mua số đan dược này, Vương chưởng quầy cứ ra giá đi!”

Vương chưởng quầy vuốt chòm râu, lắc đầu: “Xin lỗi, số đan dược này không để bán, nếu Viên tuần thành cần thì hai ngày sau có thể đến tham gia buổi đấu giá”.

“Cái lão chưởng quầy này, sao ông lại máu lạnh vô tình như vậy được nhỉ?”

Thiết Sơn trừng mắt: “Chúng tôi cũng đâu phải không trả tiền, hơn nữa, chuyện này liên quan đến mạng người, lẽ nào không thể châm chước chút sao?”

Vương chưởng quầy cũng không giận, cười híp mắt nói: “Nếu quý khách cảm thấy Thất Bảo Trai máu lạnh vô tình thì có thể rời đi”.

Tuy ông ta đang cười, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng.

“Thiết Sơn, mau xin lỗi Vương chưởng quầy!”

“Ông chủ…”

“Mau xin lỗi!”

Viên Thiên Cương lại to tiếng hơn.

Thất Bảo Trai trải khắp nước Dạ Lang, thậm chí là đại lục Thần Ma, tuy Vương chưởng quầy chỉ là chưởng quầy một chi nhánh, nhưng cũng không phải người nhà họ Viên có thể đắc tội được.

Đến Thành chủ thành Vô Úy cũng phải răm rắp trước mặt ông ta, Thiết Sơn là cái thá gì chứ?

Nếu chọc giận Vương chưởng quầy, người ta chỉ cần đóng cửa hàng mấy ngày, sau đó tung tin ra ngoài thì nhà họ Viên sẽ lập tức trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người thành Vô Úy.

Đây chính là sự đáng sợ của việc lũng đoạn thị trường.

Thiết Sơn chưa từng thấy ông chủ nổi giận như vậy, cũng biết mình e là đã gây họa, anh ta nén giận, chắp tay với Vương chưởng quầy: “Rất xin lỗi, các anh em tôi đang gặp nguy hiểm, tôi nhất thời nóng lòng, xin Vương chưởng quầy đừng trách”.

Anh ta nói xong liền chắp tay đứng bên cạnh Viên Thiên Cương, không dám nhiều lời nữa.

“Vương chưởng quầy, hôm nay chúng tôi ra ngoài thành săn thú, bị hung thú phục kích, tổn thất nghiêm trọng, xin ông hãy châm chước, nhà họ Viên tôi đồng ý mua đan dược với giá cao chỉ để cứu mạng người!”

Nói xong, Viên Thiên Cương cúi người lạy một cái.

“Xin Vương chưởng quầy châm chước!”

Thiết Sơn cũng cúi người thật thấp.

Mọi người xung quanh đều nhận ra Viên Thiên Cương, biết nhà họ Viên năm nay giữ chức Sứ tuần thành.

Lúc này có người không nhịn được lên tiếng: “Vương chưởng quầy, Viên tuần thành đang nóng lòng cứu người, ông hãy châm chước đi!”

“Bão thú sắp đến, tổn thất một người cũng là mất mát đối với thành Vô Úy!”

“Xin Vương chưởng quầy châm chước!”

Mọi người xung quanh đồng loạt lên tiếng.

Vương chưởng quầy nhìn một lượt, lắc đầu: “Thôi vậy, thôi vậy, nếu tôi còn không đồng ý thì chẳng phải sẽ thành gian thương chỉ nghĩ đến lợi ích thôi sao?”

“Số đan dược này tổng cộng có 30 viên, trước kia cứu người đã dùng 1 viên, còn 29 viên”.

“Nể mặt ông có lòng chân thành, đang nóng lòng cứu người, 100 nguyên thạch thượng phẩm, ông cầm đan dược đi đi!”

Trời!

100 nguyên thạch thượng phẩm!

Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc.

Sao mà đắt thế?

Bọn họ có mất cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Đến Thiết Sơn cũng không khỏi thầm than, mỗi năm anh ta cũng chỉ kiếm được 36 miếng nguyên thạch thượng phẩm, 29 viên Phục Nguyên Đan này cho dù là đan dược cực phẩm thì giá đó cũng đắt quá.

“Cảm ơn Vương chưởng quầy!”

Viên Thiên Cương tuy xót ruột nhưng vẫn đồng ý không chút do dự.

Đan dược cực phẩm không phải muốn mua là được, 100 nguyên thạch thượng phẩm thực ra cũng không phải là quá cao.

Vương chưởng quầy lấy chiếc hộp ngọc ở căn phòng bí mật ra, đưa cho Viên Thiên Cương: “Ông tự mở ra xem là biết có đáng hay không, không thì người ta lại bảo tôi kiếm tiền không chính đáng!”

Viên Thiên Cương nhận lấy chiếc hộp, khoảnh khắc mở ra liền kinh ngạc tột độ.

Vân mây, trên viên đan dược nào cũng có vân mây.

“Phục Nguyên Đan này tuy chỉ là đan dược hạng 8, nhưng thầy luyện đan cao cấp đã biến một thứ bình thường trở nên thần kỳ, luyện Phục Nguyên Đan thành đan dược hạng 6. Mua 29 viên đan dược hạng 6 với 100 nguyên thạch thượng phẩm, đây chắc là mối làm ăn lỗ vốn nhất của tôi đấy!”, Vương chưởng quầy thở dài nói.

Viên Thiên Cương cẩn thận đóng nắp hộp ngọc lại, ông ấy cuối cùng đã biết tại sao Vương chưởng quầy lại không đồng ý rồi.

Không chỉ ông ấy mà Thiết Sơn và các vị khách xung quanh cũng đột nhiên hiểu ra.

Trong lòng không khỏi dựng ngón tay cái khen ngợi Vương chưởng quầy.

Bọn họ vốn tưởng Vương chưởng quầy hét giá trên trời, bây giờ xem ra 100 nguyên thạch đúng là quá hời.

Nếu bán đấu giá, 29 viên đan dược này ít nhất cũng có thể đấu giá được 300 nguyên thạch thượng phẩm.

Đương nhiên, đây là những gì họ nghĩ, trừ giá gốc đi thì thực ra Vương chưởng quầy đã kiếm được lợi nhuận kha khá rồi.

Có lúc kiếm ít đi một chút mà có được danh tiếng tốt cũng là điều vô cùng quan trọng.

“Vương chưởng quầy thật là nghĩa khí!”

“Thất Bảo Trai quả nhiên khác với đám gian thương kia, nếu những người kia cũng được như Vương chưởng quầy thì tốt!”

“Tôi quyết định rồi, sau này sẽ chỉ mua đồ ở Thất Bảo Trai!”



“Cảm ơn Vương chưởng quầy, các anh em trong nhà vẫn đang chờ cứu mạng, tôi không ở lại thêm được nữa!”

Viên Thiên Cương chắp tay, vội vàng cáo từ.

Bây giờ ông ấy chỉ nóng lòng quay về, có số đan dược này, các anh em được cứu rồi.

“Về rồi, ông chủ về rồi!”

Viên Thiên Cương vừa vào cửa, mọi người đã vây lấy.

“Mau, cho các anh em dùng đan dược này đi!”

Sau khi dùng đan dược, cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, những người bị thương nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc lần lượt dừng kêu gào.

Sau đó là cơn ngứa như điên: “Ngứa quá, sao lại ngứa thế này!”

Một người trong số đó không nhịn được cào vết thương, lập tức máu thịt be bét!

“Ông chủ, chắc không phải đan dược này có độc đấy chứ? Sao lại…”

“Mọi người chớ sốt ruột, ngứa là đúng rồi!”

Một lang trung tóc hoa râm nói: “Có nghĩa là Phục Nguyên Đan này có công hiệu thần kỳ, ngứa tức là vết thương đang lên da non!”

“Đúng vậy!”

Lại một thầy lang nữa bước ra, chỉ vào vết thương nói: “Mọi người mau nhìn này, vết thương đã bắt đầu lên da non, đúng là không thể tin được. Dược Lực của Phục Nguyên Đan này đúng là vượt quá tưởng tượng!”

Mọi người đều xúm lại nhìn, một số chỗ không bị thương quá nặng thì vết thương đã bắt đầu đóng vảy.

“Việc này… việc này có lố quá không vậy?”

Đám người Viên Thiên Cương vô cùng kinh ngạc, mới dùng đan dược chưa được bao lâu đã mọc thịt non, không thể tin được, hiệu quả mạnh quá rồi đấy!

Đến các thầy lang xung quanh cũng trầm trồ không ngớt.

“Tôi hành y đã mấy chục năm mà lần đầu tiên thấy đan dược thần kỳ như vậy!”

“Không hổ là đan dược cực phẩm, quả nhiên có khả năng biến thối rữa thành thần kỳ”.

Diêm Đồ cũng thầm nuốt nước miếng: “Ông chủ… có thể cho tôi một viên đan dược không?”

Đan dược thần kỳ như vậy, chỉ cần dùng một viên là có thể rút ngắn được thời kỳ dưỡng thương đằng đẵng, hắn cũng có thể tiếp tục cùng mọi người ra ngoài thành săn giết hung thú.

Viên Thiên Cương không thể tin được, sau khi chứng kiến tác dụng thần kỳ của Phục Nguyên Đan, ông ấy đã quyết định giữ số Phục Nguyên Đan còn lại làm con át chủ bài.

Số đan dược này đã không chỉ là đan dược, mà là mạng sống.

Sau nửa canh giờ, những người bị thương vốn còn thoi thóp đều sống sót toàn bộ.

Trừ những người bị thương quá nặng cần nghỉ ngơi trên giường, những người khác chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được.

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước tác dụng thần kỳ của Phục Nguyên Đan.

Diêm Đồ sờ vết thương đã đóng vảy, không nhịn được nói: “Mẹ ơi thần kỳ quá, nếu như có thể mời được thầy luyện đan kia về nhà họ Viên thì tốt biết mấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.